Chương 3: (Vô Đề)

Người đàn ông ôm cậu xuống tầng dưới.

Kinh Tửu Tửu căng thẳng hô: "Rẽ phải, căn phòng thứ ba."

Bạch Ngộ Hoài dừng bước, rẽ phải đi tới cửa phòng thứ ba.

Cửa hai cánh chạm khắc hoa văn phức tạp, bên trái âm khí nồng nặc, bên phải dương khí cường thịnh, hai loại khí tương khắc với nhau ngay trên cánh cửa.

Trái âm phải dương, đây là phong ấn dùng để trấn quỷ.

Chẳng trách thiếu niên có năng lực của ác quỷ nhưng không bị thay đổi hình dạng xấu xí khó nhìn, tâm tính cũng không biến mất.

Kinh Tửu Tửu thấy người đàn ông đứng im không động đậy, không dằn lòng được mà hỏi: "Anh không mở cửa à? Không có gì đâu, cửa này chỉ hơi chích tay chút thôi."

Chích tay?

Không phải chích tay, mà do cửa bên trái đang hút âm khí còn bên phải thì đang thiêu đốt cơ thể của cậu ấy.

Thế nhưng thiếu niên trong ngực anh, lại không biết gì cả.

"Đây là cửa phòng mình, vậy mình phải tự mở chứ nhỉ?" Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm thì một chiếc ô tự nhiên bay lên, đầu nhọn hướng vào bên trong đẩy cánh cửa mở ra.

Không biết cái ô đó đã ở đây bao lâu, nhưng mà cậu thường dùng thứ này mở cửa.

Bị đau mấy lần nên nghĩ ra cách dùng ô như này?

"Cửa mở rồi, anh để tôi vào đi." Kinh Tửu Tửu không cảm xúc nói.

Giờ cậu đã biết tên này không hề sợ cậu tý nào, mà cậu lại hơi sợ anh ta.

Người này kiệm lời lại còn lạnh lùng âm u như ma í.

Bạch Ngộ Hoài không lên tiếng, bế cậu đi thẳng vào phòng.

Diện tích căn phòng vô cùng lớn, bên tay trái cửa là một chiếc giường phong cách Châu Âu với rèm ren, bên tay phải là bộ sopha cùng bàn cà phê và bàn làm việc.

Sát tường bên tay phải là một giá sách lớn được xếp ngay ngắn.

Chỉ là không biết tại sao ruột sách trống không.

Trong sách được in chữ kiểu vuông vắn, mang theo chính khí tự nhiên của đất trời, thường được dùng để trừ tà trấn quỷ.

Trên cửa đã phong ấn, thế nhưng còn móc cả ruột sách? Hơi kì lạ.

Bạch Ngộ Hoài nheo mắt đi đến sopha, thả cậu xuống.

Anh hỏi: "Những quả cam kia là cậu chuẩn bị sao?"

Kinh Tửu Tửu hai mắt tỏa sáng.

Ấy?

Anh ấy ăn rồi!

Còn biết là mình chuẩn bị nữa!

"Anh ăn chưa? Ăn ngon không?" Kinh Tửu Tửu vội vàng hỏi.

Bạch Ngộ Hoài đương nhiên là chưa ăn, ai lại đi ăn thứ đầy âm khí của tên quỷ nhỏ này chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!