Kinh Tửu Tửu sợ tới mức cả thân hình quỷ này sắp bay màu.
"Tôi...! Tôi...! Tôi ăn trẻ con!" Cậu ngoảnh đầu sang với vẻ mặt kinh hoàng, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Bạch Ngộ Hoài.
Bạch Ngộ Hoài đáp lại: "Ừm."
Sau đó anh lấy một chiếc khăn tay ra, đưa cho cậu: "Lau miệng đi."
Kinh Tửu Tửu nhận lấy theo bản năng, lau miệng thật kỹ nhưng ngay sau đó cậu không nhịn được, lặp lại lần nữa: "Tôi ăn trẻ con!"
Bạch Ngộ Hoài: "Ừm, nói đúng ra nó không còn là một đứa trẻ nữa mà chỉ là một con quái vật tràn đầy hơi thở âm sát, hoàn toàn không có ý thức cá nhân."
Kinh Tửu Tửu: "…"
Miêu tả thế kia càng thấy khó nuốt hơn.
Bạch Ngộ Hoài nhìn thoáng qua sắc mặt của cậu, nói nốt: "Là thứ rất bổ dưỡng với quỷ đấy."
Kinh Tửu Tửu nhỏ giọng: "Tôi thấy mình cũng chẳng đói lắm… Sao tôi phải ăn nó chứ?"
"Đây là bản năng của ác quỷ."
Kinh Tửu Tửu lập tức choáng váng.
Tui còn hổng biết, thì ra tui còn là ác quỷ cơ đấy?
"Nhưng mà, chẳng phải ác quỷ đều… giống như trong phim, gặp ai giết nấy, vô cùng hung tàn, khuôn mặt dữ tợn sao?" Kiểu như Sadako trong một bộ phim từng dọa Kinh Tửu Tửu sợ đến mức la oai oái.
Lúc này Bạch Ngộ Hoài mới nói cho cậu nghe về những ký hiệu khác nhau được vẽ trên hai cánh cửa phòng ngủ của cậu.
Kinh Tửu Tửu nghe xong trầm mặc mấy giây.
Lúc lâu sau, giọng cậu mới vang lên lần nữa, còn kéo thật dài: "Vậy… Nói cách khác, sau khi thoát khỏi thứ đã rút âm khí và trấn áp tôi, tôi cũng rất dễ biến thành ác quỷ có khuôn mặt dữ tợn, chỉ còn nhớ mỗi việc giết chóc và thù hận thật ư?"
"Không phải." Bạch Ngộ Hoài nói.
"Ơ? Sao không phải?" Kinh Tửu Tửu cẩn thận sắp xếp lại một lần, cậu thấy logic của mình đâu có vấn đề gì ta.
"Tôi sẽ nghĩ cách."
Kinh Tửu Tửu nghe vậy cảm động cực kỳ.
Anh Bạch đúng là người tốt nhất trần đời! Không chỉ muốn bị mình cưỡi, bị mình bám theo mà còn muốn tìm cách cho mình!
Sau phút cảm động, Kinh Tửu Tửu sực nhớ một chuyện, cậu sững sờ hỏi lại: "… Bây giờ nhổ nó ra còn kịp không?"
"Không kịp nữa." Bạch Ngộ Hoài dừng lại, nghiêm túc hỏi cậu: "Cậu ăn thấy ngon không?"
Kinh Tửu Tửu choáng cmn váng.
Huhuhu biết trước thế này thì cậu sẽ nôn trước khi nói rồi.
Cậu liếm môi đầy đau khổ, thật ra ăn chẳng ra vị gì… Nhưng cảm giác rất giống thịt tôm viên, nuốt cái trôi tuột xuống còn hơi ngòn ngọt nữa.
Đù… Ngọt á?
Ui mình có vị giác rồi?
Kinh Tửu Tửu dùng sức liếm miệng lần nữa nhưng không liếm ra vị gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!