Chương 20: (Vô Đề)

"Cho tôi ba trăm lá gan tôi cũng không dám chọc vào nhà họ Kinh.

Chẳng may bị phát hiện thì không chỉ là chuyện ngồi đồn cảnh sát ba tháng đâu..." Chu đại sư bối rối trả lời.

"Ông nghĩ cho kỹ." Bạch Ngộ Hoài thong dong nói.

Chu đại sư đối diện với ánh mắt của anh, rõ ràng chỉ là ánh mắt bình tĩnh không dao động nhưng ông ta lại sợ run cả người: "Chẳng phải cậu cho tôi năm trăm lá gan ư? Tôi nghe cậu."

"Dạy ông ta chút đi." Bạch Ngộ Hoài nói với cậu thanh niên kia.

Mặc dù anh chàng không hiểu dụng ý lắm nhưng vẫn thành thật gật đầu: "Ông đi theo tôi hai ngày trước đã."

Chu đại sư đành phải nơm nớp theo sau cậu ta.

Lúc này, Lâm Chi mới run rẩy thò đầu ra từ sau tấm rèm sân khấu, yếu ớt lên tiếng: "Mấy người...! giết người ư? Các người...! giết Lưu Đông Phong rồi hả?"

"Gã không phải người, mà là quỷ." Kinh Tửu Tửu mở điện thoại di động, tìm bài báo "Cái chết kỳ bí của người đàn ông trong rạp hát" của Lưu Đông Phong đưa cho Lâm Chi xem.

Kinh Tửu Tửu: "Ừm, anh có biết chữ không?"

Lâm Chi: "Hổng biết."

Kinh Tửu Tửu: "..."

Kinh Tửu Tửu: "Thế sao anh biết nội dung kịch bản vậy hở?"

"Ngày nào bọn họ cũng đọc rất nhiều lần, thế là nhớ.

Hơn nữa, Lưu Đông Phong cũng đọc cho tôi nghe."

Kinh Tửu Tửu đành phải nhắc nhở anh ta một cách vừa khéo léo vừa thẳng thắn: "Anh còn chẳng biết chữ, thế mà vẫn muốn dạy người khác diễn kịch hả?"

Lâm Chi mù chữ, xấu hổ im lặng.

Trong lúc nhất thời lại quên rốt cuộc Lưu Đông Phong là quỷ gì, gã chết thật thê thảm.

Kinh Tửu Tửu hỏi: "Lưu Đông Phong là bạn của anh à?"

Lâm Chi khẽ gật đầu.

Kinh Tửu Tửu: "Nếu là bạn tốt thì nên đưa anh đi học mới phải."

Lâm Chi sững sờ: "Đi học?"

Kinh Tửu Tửu: "Đúng vậy, mù chữ làm gì cũng khó."

Lâm Chi nghe xong lại ngại ngùng không nói gì.

Sau đó, Kinh Tửu Tửu giải thích Lưu Đông Phong là người như thế nào cho Lâm Chi nghe.

Chỉ là một luồng hỗn độn không thể thấu cảm, con người chui vào phòng người khác, nhìn người khác chìm vào giấc ngủ là chuyện kinh tởm và khủng khiếp cỡ nào.

Đương nhiên anh ta cũng không thể hiểu được, Lưu Đông Phong là kẻ ghê tởm ra sao.

Quả nhiên vẫn ít học quá.

Kinh Tửu Tửu lặng lẽ thở dài.

Bạch Ngộ Hoài kiên nhẫn nghe hồi lâu, thấy bầu không khí chợt yên tĩnh, anh thản nhiên nói: "Đã không phân được thiện ác, ở lại trên đời cũng vô ích..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!