Trước khi đi ngủ, Sở Tiểu Điềm đăng bài lên trang cá nhân của Wechat, là ảnh avatar kia của Đoàn Tiêu.
Cô lưu ảnh avatar kia lại, sau đó đăng một caption lên trang cá nhân Wechat: Tụi em nhớ chị nhiều thế nào, chị không biết, nhưng chị thật sự rất nhớ, rất nhớ tụi em.
Bạn bè của cô không nhiều, thời gian này cũng đã đi ngủ hết, chỉ có Úy Lam nhấn like và bình luận: Tuyết Cầu thì tớ thấy qua rồi, chó chăn cừu Đức đẹp trai này thì chưa, là ai thế?
Sở Tiểu Điềm trả lời lại bằng meme mặt cười, không nói gì.
Sai đó, chuông nhắc nhở tin nhắn vang lên, hơn nữa là hai tin liên tiếp, cô đoán là Úy Lam, nhưng lúc nhìn thì phát hiện là hai người gửi tới.
Một người là Úy Lam, một người là Đoàn Tiêu.
Có lẽ Đoàn Tiêu nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân Wechat của cô rồi, anh hỏi cô: Sao còn chưa ngủ?
Sở Tiểu Điềm: Em ngủ ngay đây, anh đang làm gì thế?
Cô lại trả lời tin nhắn của Úy Lam, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ấy.
Đoàn Tiêu: Xem tài liệu.
Trong khoảng thời gian đi nước K, Đoàn Tiêu đã tích không ít công việc, buổi tối chắc chắn phải tăng ca xử lý một chút.
Bao gồm Sở Tiểu Điềm, cô cũng phải tăng ca buổi tối để viết bản thảo trước, nhưng cô bận việc xong, Đoàn Tiêu vẫn chưa xong.
Đoàn Tiêu hỏi cô: Có phải không ngủ được hay không? Sợ à?
Sở Tiểu Điềm nói: Hôm nay không sợ.
Hôm nay cô thực sự không thấy sợ hãi chút nào, chắc vì quá căng thẳng rồi. Nếu trước mười hai giờ không hoàn thành một chương, hôm nay phải nghỉ đăng một ngày, cho nên cô cố gắng viết, căng thẳng quá độ, nên không quan tâm đến việc sợ hãi nữa. Nếu cô mà sợ thêm chút nữa, chắc thật sự không hoàn thành nổi.
Đoàn Tiêu nói: Nghỉ ngơi sớm đi.
Sở Tiểu Điềm: Ừ, em ngủ đây, ngủ ngon nha.
Đoàn Tiêu: Ngủ ngon.
Sở Tiểu Điềm vừa định bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên nhìn thấy trang cá nhân Wechat có thêm một bình luận, cô mở ra xem, là Đoàn Tiêu nhắn.
"Bọn chúng có nhớ em hay không thì anh không biết, nhưng anh rất nhớ em."
Trong màn đêm, đôi mắt cô hơi cong lên.
Em cũng nhớ anh mà.
Cho đến buổi tối khi đi ngủ, khóe môi cô cũng hiện lên nét cười nhàn nhạt.
Ngủ ngon nhé, chàng vệ sĩ của em.....
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Tiểu Điềm nhận được điện thoại của Lạc Bắc Sương.
"A lô, Sương Sương."
"Ôi trời, cái giọng của cậu." Lạc Bắc Sương sờ da gà nổi trên người mình và nói: "Người phụ nữ như tớ còn không chịu nổi, đừng nói là đàn ông nữa."
Sở Tiểu Điềm ho một tiếng, hắng giọng nói: "Giọng tớ làm sao?"
Giọng nói của Sở Tiểu Điềm rất ngọt, lại không phải kiểu cố ý điệu đà, nói chung là như ăn kẹo đường vậy, gần giống với vẻ ngoài của cô. Đặc biệt là buổi sáng mới thức giấc, giọng nói có chút khàn, cho dù là con gái nghe được cũng cảm thấy lỗ tai tê dại, ngọt ngào đến tận trái tim.
"Mau mở cửa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!