Chương 39: (Vô Đề)

Lần này Đoàn Tiêu im lặng một lát: "Trên người anh ngoại trừ vết thương trí mạng ra, những vết thương khác đối với anh mà nói không là gì cả."

"Vậy thì anh vẫn bị thương nhưng không nguy hiểm lắm phải không?"

Nếu là trước kia, Sở Tiểu Điềm tuyệt đối không thể nào hỏi với giọng điệu bình tĩnh dưới tình trạng lo lắng dữ dội như vậy, nhưng từ sau khi đến nước K trải qua nhiều chuyện, dù là việc khống chế cảm xúc hay phương diện khác, cô đều có tiến bộ rất lớn, giống như một đứa trẻ trưởng thành trong một đêm, ít nhất là trong bất cứ tình huống nào cũng có thể đảm bảo bản thân không mất kiểm soát.

"Phải." Đoàn Tiêu không phủ nhận: "Anh bị thương nhẹ."

"Anh đang ở đâu?"

"Anh kêu người đi đón em."

"Em đang trên đường rồi."

Đoàn Tiêu ở trong bệnh viện, lúc Sở Tiểu Điềm đến nơi, anh vừa mới khám sức khỏe xong.

Sở Tiểu Điềm nhớ đến đoạn clip kia, cảm thấy anh bị thương không nặng lắm, nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ. Nếu không, dựa vào cơ thể cứng rắn của anh, vết thương nhỏ không cần thiết phải đến bệnh viện.

"Cô Sở."

Có người chờ cô ở đại sảnh bệnh viện, vừa trông thấy cô thì ra đón, là Nghiêm Nặc trong công ty của Đoàn Tiêu.

"Tổng giám đốc Đoàn bảo tôi ở đây chờ cô, đi thôi, tôi dẫn cô qua đó."

"Anh ấy thế nào rồi?"

"Cơ thể không có gì đáng ngại, nhưng…"

"Nhưng clip livestream bị người ta đăng tải lên mạng, còn có không ít ảnh, mặc dù không rõ nét cho lắm." Nghiêm Nặc nói: "Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này, cố gắng không để tổng giám đốc Đoàn nổi tiếng."

Vốn dĩ câu phía trước vẫn còn rất nghiêm túc, nghe đến nửa câu cuối cùng, dây thần kinh căng thẳng của Sở Tiểu Điềm suýt thì đứt mất.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, dựa vào thân phận và nghề nghiệp của Đoàn Tiêu, phần lớn thời gian vẫn phải giữ tính bí ẩn, không thể lộ diện trước mặt công chúng.

"Cũng may khi đó tổng giám đốc Đoàn đội mũ, lúc đó cũng rất lộn xộn, không ai chụp được mặt anh ấy."

Những chuyện mà Nghiêm Nặc nói thực ra không phải thứ Sở Tiểu Điềm quan tâm nhất.

Hiện giờ cô chỉ muốn gặp mặt anh, tận mắt chứng kiến vết thương của anh có nặng hay không.

"Được rồi, không có vấn đề gì nữa… Tôi đi trước đây."

"Cảm ơn."

Nữ bác sĩ nhìn ra được sự lạnh nhạt của Đoàn Tiêu, vẻ mặt tiếc nuối đi từ trong ra, vừa hay gặp được Sở Tiểu Điềm đang định đi vào.

"Mấy người tìm ai?"

"Đoàn Tiêu."

Sở Tiểu Điềm đi qua người bác sĩ, vào trong phòng.

Đoàn Tiêu đang đứng dậy mặc áo khoác.

Sở Tiểu Điềm ngây người ở đó.

Cô nhớ đến lần ở trong bệnh viện, cô cũng không cẩn thận nhìn thấy cảnh này, khi đó chắc anh vừa mới băng bó vết thương xong, trên người còn có chút mùi máu.

Động tác của Đoàn Tiêu khựng lại, xoay đầu nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!