Ngạn Dung đến ở nhờ nhà Vương Cẩm cũng đã hơn một tuần lễ, Bách Đồ mỗi ngày đều chủ động liên lạc với cậu, quan tâm cậu ăn cơm có ngon hay không, bài tập về nhà đã làm xong chưa, Vương Cẩm đối xử với cậu tốt không.
Cậu đều sẽ trả lời, cơm ăn ba bữa đúng giờ, bài tập làm sắp xong, Vương Cẩm đối với cậu tốt lắm.
Trên thực tế, cậu ở đây đã một tuần, ngoại trừ cùng Vương Cẩm lăn giường hai lần, thì hầu như không còn tiếp xúc nào khác.
Vương Cẩm rất bận, đi sớm về khuya, chưa bao giờ đi lên trên tầng. Hai lần đó, đều là Vương Cẩm gọi cậu xuống dưới, bọn họ làm trong phòng tắm của Vương Cẩm.
Thời điểm chịch nhau, Vương Cẩm không nói nhiều lắm, sẽ chỉ ở một số thời điểm hỏi cậu mấy vấn đề như Có đau không
"Có thể như vậy hay không" thoải mái không
"Có muốn nhanh hơn chút không".
Ban đầu cậu cùng Vương Cẩm thỏa thuận hiệp định bạn tình, đối mặt với chuyện tình dục bao lần vẫn còn chút sợ hãi, Vương Cẩm không thể nghi ngờ là một giáo viên chất lượng cao, cậu dưới sự dẫn dắt của Vương Cẩm, thật sự cảm nhận được sự xung động nguyên thủy của con người mang đến thật nhiều sung sướng.
Vì lẽ đó, mặc dù cậu đối với Vương Cẩm khó mà buông bỏ được thành kiến, nhưng cũng phải thừa nhận, thời điểm ở trên giường, Vương Cẩm không hề keo kiệt sự ôn nhu với cậu.
Chỉ là trong thời gian không cần phát tiết dục vọng, Vương Cẩm đều công việc bận rộn, dường như chưa bao giờ nhớ đến cậu ở trên tầng.
Như vậy, Vương Cẩm đối xử với cậu rốt cuộc là tốt hay không tốt?
Cậu nghĩ, Vương Cẩm là một
"khách chơi chuẩn xịn".
"Sắp đến năm mới rồi." Bách Đồ ở đầu dây kia lần thứ hai muốn nhắc cậu về nhà:
"Hay là anh ngày mai qua đón em về nhé."
Ngạn Dung từ chối:
"Để mấy hôm nữa, chỗ này yên tĩnh, em muốn làm xong bài tập mới trở về."
Bách Đồ dừng vài giây mới nói:
"Cũng tốt, em đừng ham chơi, chăm chỉ làm bài tập."
Ngạn Dung đáp ứng, cúp điện thoại.
Một lát sau, cậu phát hiện mình có khả năng đã nói sai.
Cậu không muốn nhanh như vậy phải trở về, so với việc lăn giường với Vương Cẩm, cậu càng sợ phải một lần nữa nhìn thấy hình ảnh thân thiết của Bách Đồ và Lương Tỳ.
Nhưng một câu Nơi này yên tĩnh thật giống như ngầm ám chỉ Bách Đồ với Lương Tỳ, vừa nãy cậu căn bản không có nghĩ nhiều đến thế, cậu thật sự chỉ là muốn nói nhà Vương Cẩm yên tĩnh thích hợp để làm bài tập.
Liệu Bách Đồ có nhạy cảm quá không?
Liệu có thể sẽ chán ghét cậu không?
Bên kia, Bách Đồ tràn đầy phiền lo, từ ngày đầu tiên Ngạn Dung đi đến nhà Vương Cẩm anh đã bắt đầu lo lắng, một lòng muốn để Ngạn Dung mau chóng trở về, anh và Ngạn Dung quan hệ có chút xấu hổ, căn bản là không cách nào dạy bảo giống như mấy gia đình bình thường, chỉ có thể uyển chuyển một chút, nhưng Ngạn Dung căn bản là không bắt sóng được cái ý muốn uyển chuyển của anh.
Mà Lương Tỳ ngay từ đầu đã không chào đón Ngạn Dung, đặc biệt là sau khi biết Ngạn Dung có ý đó, thì càng nhìn thằng bé càng thấy không được thoải mái, hiện tại Ngạn Dung và Vương Cẩm trở thành một đôi, hắn liền cảm thấy quá là tốt luôn, ngồi một bên thêm dầu vào lửa:
"Nó không muốn về thì em cũng đừng bắt nó phải về, thật khó có được ngày nghỉ để ở cùng người yêu mấy ngày, em đây là tính chia rẽ uyên ương sao?"
Bách Đồ nói:
"Cái gì gọi là chia rẽ uyên ương, em nhìn thế nào cũng không thấy nó sẽ thật sự yêu Vương Cẩm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!