Ngạn Dung có chút đau, cũng có một chút tức giận, nhưng cậu nhịn xuống.
Là tự bản thân cậu cam nguyện dùng đến thứ duy nhất có thể đem ra trao đổi để đánh đổi lấy thứ mình cần, Vương Cẩm muốn dùng phương thức gì xài nó, là việc riêng của Vương Cẩm.
Suy cho cùng từ một hướng nào đó, bắt đầu từ khi cậu đồng ý làm bạn tình với Vương Cẩm, thì so với cave không khác gì nhau.
Vương Cẩm ngay từ đầu không phải yêu cậu, cũng không phải muốn cậu, mà chỉ đơn giản là đang chơi gái.
Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy bản thân mình càng thêm chết lặng.
Nhưng Vương Cẩm vẫn một mực khiêu khích cậu không dừng, đối với một thằng nhóc kinh nghiệm tình dục chỉ có hai lần, chút kích thích này cơ bản là không sao đỡ được.
Rất nhanh Vương Cẩm liền cảm thấy lòng bàn tay một mảng nóng ẩm.
Sau đó anh
"không hiểu phong tình" mà ngây người một lúc.
Hôm nay tâm trạng của anh thật không tốt, làm một người có bộ dáng đẹp trai, thu nhập hơn ai, bạn tình đẹp lai, cha mẹ cũng chưa bao giờ thúc giục chủ nghĩa đàn ông phải lập gia đình, anh không nên có lý do gì để tâm trạng không vui.
Anh cúi đầu, phát hiện Ngạn Dung vốn mơ màng mềm yếu đang dùng một loại ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn anh, sau khi chạm vào tầm mắt của anh liền ngay lập tức nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt đấy, Vương Cẩm trong lòng động một cái.
Đôi tròng mắt màu xanh xinh đẹp như bị cơn sóng tình nhuộm đỏ ửng ướt át, thêm vào loại ánh mắt như thế trái lại khiến cho thằng nhóc này càng thêm đặc biệt gợi cảm, như một con mèo Ragdoll kiêu ngạo lại dụ người.
Anh sờ sờ mặt mèo Ragdoll, giọng điệu như thường hỏi:
"Cậu nóng quá, bị sốt hả?"
Ngạn Dung mở mắt ra, nhưng không có nhìn thẳng vào anh mà nhìn đi nơi khác, nói: Tôi không nóng.
Vương Cẩm nói: Bên trong rất nóng.
Ngạn Dung bị câu nói này chọc cho xấu hổ, thế là nhịn không được mà hơi co rút lại.
Vương Cẩm đùa giỡn cầu xin tha thứ:
"Bé cưng, em đừng có siết tôi."
Ngạn Dung bật thốt lên:
"Ai là bé cưng của anh?"
Vương Cẩm như không nghe thấy câu hỏi này, vỗ nhẹ lên mông cậu một cái, ôn nhu dụ dỗ:
"Ngoan~ thả lỏng, để cho tôi đi ra trước."
Ngạn Dung đương nhiên không coi câu bé cưng kia là thật, cậu ghét cách Vương Cẩm xem nhẹ việc gọi cậu như thế.
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi buông lỏng từng chút, Vương Cẩm cũng chậm rãi rút ra ngoài.
Cậu có chút bất ngờ, còn tưởng là Vương Cẩm sẽ nói bắn đây.
Vương Cẩm mặc quần vào, từ dưới bàn trà lấy ra khăn giấy ướt, giúp Ngạn Dung lau khô, động tác rất dịu dàng, sau khi giúp cậu lau sạch thì nói:
"Tôi đi rửa tay, cậu cứ tự chơi một mình trước đi."
Một giây trước còn là dâm ma, một giây sau đã khôi phục bộ dáng lúc bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!