Chương 77: Một chút cũng không ngọt – [Tạ Trúc Tinh x Vương Siêu 07]

[13]

Vương Siêu choáng hết cả mắt, nhìn thẳng vào Tạ Trúc Tinh.

Vì sao cậu ấy cũng ở chỗ này?

Tay đang trống của Tạ Trúc Tinh nắm cổ áo hắn kéo lên, dùng sức đẩy một cái sang hướng bên cạnh, lại mắng hắn:

"Nhìn cái rắm ấy mà nhìn, còn chưa cút đi."

Vương Siêu bị đẩy đến suýt chút nữa ngã chổng vó, lảo đảo vài bước mới đứng vững.

Tạ Trúc Tinh không nhìn hắn nữa, xoay người về phía Trì ca, nắm chặt nửa chai rượu kia, trên cánh tay nổi gân xanh.

Trì ca thả cánh tay đang ôm đầu xuống, cái áo phông mỏng manh không che giấu được cơ bắp cuồn cuộn, dưới ánh đèn tăm tối, trên mặt có một vệt máu làm tăng thêm mấy phần hung ác khủng bố.

Động tĩnh quá lớn, những người khách khác trong quán bar đều hướng sang phía bên này nhìn ngó.

Vương Siêu nghe thấy có người nói:

"Người kia không phải Tạ Trúc Tinh sao?"

Bởi vì ánh đèn mờ tối, nên khi đèn flash của điện thoại di động lóe lên, đặc biệt chói mắt.

Mấy người phục vụ chạy tới khuyên can, khách khứa cũng dần dần bu lại đó.

Tạ Trúc Tinh và Trì ca bị vây trong một vòng tròn nhỏ.

Không ai nhận ra Vương Siêu, hắn đứng bên ngoài vòng người, mờ mịt chốc lát, rồi nhanh chóng lách người muốn chen vào bên trong, vừa chen vừa gọi:

"Nhường một chút! Trì ca! Anh đừng có động thủ! Có chuyện gì từ từ nói!"

Không ai nghe hắn, cũng không ai nhường đường cho hắn, cũng chẳng ai từ từ nói, bên trong đã có tiếng loảng choảng bùm bụp đánh nhau.

Vương Siêu không thể gọi lên cái tên đó, chỉ có thể ở trong lòng điên cuồng gào thét.

Tạ Trúc Tinh! Tạ Trúc Tinh!! Tạ Trúc Tinh!!!

Một trận binh hoang mã loạn (hỗn loạn).

Tạ Trúc Tinh kéo hắn, chật vật rời khỏi quán bar.

"Không phải đã bảo anh cút rồi à?" Tạ Trúc Tinh nổi giận đùng đùng nói:

"Hiện tại thì hay rồi, đã bị chụp được, vui chưa? Sao anh không thể nghe lời được một lần hả!"

Vương Siêu nhìn cằm cậu bị bầm tím có chút thảm, tàn nhẫn nói:

"Thôi xin, tôi mà cút thật, vừa nãy cậu bị đánh chết chắc luôn, người ta là vận động viên Sanda đấy, cậu không nhìn lại xem mình được mấy lạng, có bị đánh chết cũng đáng đời."

Mắng xong lời hung ác, hắn lại nói:

"Cho cậu, tôi vừa nãy tiện tay cầm một túi đá, cậu nhanh nhanh chườm đi."

Tạ Trúc Tinh có thể đánh nhau, nhưng sao mà đánh lại được một vận động viên Sanda, vừa nãy hắn nhào tới ngăn, còn bị chân Trì ca đạp phải hai phát, Trì ca phỏng chừng cũng không muốn làm to chuyện để rồi lại đắc tội Vương Tề, mới dừng tay, tự mình bỏ đi.

Lời này không phải là nói thật sao?

Tạ Trúc Tinh ấy nhưng tức đến mức cổ họng như bị xé ra, cầm lấy túi đá ném lại vào mặt hắn, mắng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!