Chương 7: Ở nhờ

Sau khi xong việc, Vương Cẩm ngồi dựa mông vào đầu giường, từ bàn bên cạnh cầm thuốc lá và bật lửa, rút ra một điếu, trước khi châm thuốc không quên hỏi:

"Không phiền nếu tôi hút một điếu chứ?"

Ngạn Dung nằm bên cạnh không trả lời anh.

Anh đành đem điếu thuốc kia nhét lại vào bao, hỏi tiếp:

"Không thoải mái? Tôi làm đau cậu à?"

Ngạn Dung hít một hơi, nói: Không đau.

Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, thế nhưng không phải là do gọi giường mà ra, là tại không chịu mở miệng làm khô cổ họng, trong cả màn lăn giường vừa xong, cậu thậm chí ngay cả một tiếng cũng đều nói không rõ.

Vương Cẩm cũng cảm thấy hôm nay cậu hẳn là không bị đau, mặc dù vẫn chặt giống lần trước, nhưng cũng không giống như lúc không có kinh nghiệm, ít nhiều thì vẫn trơn hơn một chút, cứ tiếp tục như này khéo tương lai ngày nào đó nói không chừng thật sự bị chịch lỏng ra.

Vương Cẩm không nghĩ tiếp nữa, người sẽ đem Ngạn Dung tươi ngon mọng nước chịch thành hàng lỏng tuột, có thể là anh, cũng có thể chả phải anh, chuyện sau này ai biết được?

Anh nhặt quần áo của mình lại, tùy ý mặc vào, nói:

"Cậu nằm đây ngủ một giấc cho ngon đi."

Ngạn Dung hơi ngạc nhiên xoay mặt lại hỏi: Anh muốn đi đâu?

Vương Cẩm cười ôn hòa với cậu:

"Tôi đến phòng khác nghỉ ngơi, ở lại chỗ này chỉ sợ cậu lại ngủ không được."

Ngạn Dung: … Ờm.

Vương Cẩm nói: Ngủ ngon.

Ngạn Dung cũng đành đáp lại: Ngủ ngon.

Vương Cẩm đi khỏi.

Ngạn Dung vẫn cứ nằm nhoài ra đấy, trong thời gian ngắn liên tiếp bắn hai lần, cậu không có chút sức lực nào để động đậy thân thể của chính mình.

Cũng may Vương Cẩm rất tự giác đeo ba con sói, nếu không giờ phải phiền toái tắm rửa và làm sạch rồi.

Cậu không cảm thấy bản thân bác sĩ Vương sẽ là một người sạch sẽ, lần trước ở đây, Vương Cẩm tìm cho cậu một bộ quần áo cỡ XL, chắc chắn không phải của bản thân Vương Cẩm, nói không chừng chính là của người bạn tình trước đó để lại chỗ này.

Ngày hôm sau cậu bị đói bụng tỉnh, toàn bộ cơ thể đau nhức như bị xe tăng cán qua.

Vương Cẩm nhìn thì những tưởng kỹ năng trên giường ôn nhu, thật ra lực tàn phá kinh người.

Cậu từ trong phòng đi ra, phát hiện Vương Cẩm đã đi làm, trên bàn ăn dưới tầng một có để lời nhắn, nét chữ phóng khoáng:

"Trong tủ lạnh có sữa bò cùng bánh mì nướng, đi vào nhà bếp nhìn bên phải sẽ thấy lò vi sóng —— Vương Cẩm ca ca."

Cậu tiện tay ném giấy nhắn vào thùng rác, sau đó mang đầy đủ đồ đạc của mình, khóa chặt cửa rời đi.

Về đến nhà, Lương Tỳ không có đó, Bách Đồ muốn nói lại thôi nhìn cậu rất lâu, cuối cùng cái gì cũng không có hỏi.

Cậu làm bộ không nhìn ra sự quan tâm của Bách Đồ với mình.

Trước đây không lâu, cậu từng nằm mơ thấy một giấc mơ, mơ Bách Đồ phát hiện ra tâm tư của cậu, thay đổi thái độ hòa ái dễ gần ngày xưa, chỉ thẳng vào mặt mắng cậu vô sỉ, nổi giận lôi đình đem cậu đuổi ra ngoài.

Cậu khóc to tỉnh lại, nội tâm tràn đầy thống khổ và mâu thuẫn, cậu không muốn làm tổn thương Bách Đồ chân thành đối tốt với mình, nhưng mà cậu lại không khống chế được bản thân mình. Cậu thậm chí nghĩ, nếu như Bách Đồ có thể đối xử với cậu gay gắt một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!