Nhìn Lương Tỳ cúp điện thoại, Bách Đồ vội hỏi: Anh ta nói thế nào?
Lương Tỳ cau mày: Nó nói là thật sự.
Bách Đồ cau mày còn kinh hơn cả hắn.
Lương Tỳ an ủi:
"Đừng lo lắng, Ngạn Dung không phải lớn lên ở Stockholm sao, có bệnh này cũng không có gì là lạ."
NOTE: Stockholm là tên thủ đô của Thụy Điển.
Stockholm cũng là tên một hội chứng tâm lý, con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi căm ghét thành quý mến đồng cảm với kẻ bắt cóc mình.
Bách Đồ: … Im đi được không.
Bởi vì đồng tình với cuộc đời bị trở thành cô nhi của Ngạn Dung, thế nên dù khác xa với nguyện vọng nhận con nuôi ban đầu, anh cùng Lương Tỳ vẫn đồng ý nhận Ngạn Dung đã sắp thành niên, cố gắng hoàn thành hết trách nhiệm của bọn họ.
Công việc của anh luôn rất bận rộn, Ngạn Dung lại ở trong ký túc xá trường, hai người trở thành cha con trên danh nghĩa đã nửa năm, trên thực tế thì ở chung không đến nửa tháng, thời gian đấy là bao gồm cả mấy ngày làm thủ tục bên Thụy Điển.
Tình huống của Lương Tỳ cũng không khác lắm, hai người bọn họ cùng Ngạn Dung đừng nói là có tình cảm vững chắc gì, ngay cả coi là quen thuộc cũng còn chưa có đến.
Việc tiếp nhận và mang Ngạn Dung về Trung Quốc đều là quyết định của anh, Lương Tỳ luôn tâm tâm niệm niệm muốn một bé gái đáng yêu ngọt ngào, thế nên từ đó đến giờ không quá thích Ngạn Dung, Ngạn Dung cũng hầu như không chủ động tiếp xúc với Lương Tỳ.
Cậu ở trước mặt Bách Đồ luôn có những biểu hiện hợp với tuổi nhưng thật ra lại là một thiếu niên hiểu chuyện, sẽ kể với Bách Đồ mấy chuyện cậu thấy lý thú trong trường, tình cờ chủ nhật rảnh rỗi Bách Đồ sẽ đón cậu về, cậu còn có thể giúp anh làm việc nhà.
Tổng thể mà nói, Ngạn Dung thật ra là một bé trai khiến người ta yêu thích, ngoại trừ một chuyện, cậu đối với Lương Tỳ có tình cảm vượt mức bình thường.
Cậu rất ít khi nhìn thẳng vào Lương Tỳ, Bách Đồ lúc đầu còn cho rằng cậu cảm nhận được Lương Tỳ không thích mình, còn âm thầm dặn Lương Tỳ đối xử tốt với Ngạn Dung hơn một chút, cho đến sau này vô tình phát hiện, Ngạn Dung sẽ rình lúc Lương Tỳ không để ý, dùng một loại ánh mắt gần như cuồng nhiệt mà lén lút nhìn hắn.
Chuyện này, Bách Đồ không nói với bất kỳ người nào, chỉ đến khi Lương Tỳ biểu đạt bất mãn với việc Ngạn Dung vừa gặp nhau đã thích dính lấy Bách Đồ ca ca, anh mới mập mờ nói qua một lần với Lương Tỳ.
Bách Đồ và Lương Tỳ tình cảm rất tốt, tín nhiệm giữa hai người cũng như thành đồng vách sắt, nhắc nhở Lương Tỳ cũng không phải vì sợ Lương Tỳ không giữ được mình trước gương mặt xinh đẹp của Ngạn Dung, mà trái lại là lo lắng cho Ngạn Dung hơn, tuổi cậu còn quá nhỏ, đắm chìm vào một tình cảm không có kết quả lại còn phải đè nặng trong lòng khó tránh khỏi sẽ chịu nhiều áp lực, rất có thể gây ảnh hưởng xấu đến cuộc sống tương lai.
Anh và Lương Tỳ trời xui đất khiến mà làm ba ba Ngạn Dung, tuổi tác chênh lệch không nhiều, lại hoàn toàn không có kinh nghiệm làm bố, hơn nữa công tác đặc thù nên có rất nhiều chỗ hạn chế, nói cho cùng, ngoài việc cung cấp vật chất đầy đủ hơn, những cái khác chẳng thể nào cho Ngạn Dung được.
Thế nhưng, ít nhất cũng sẽ không để lòng tốt tạo thành sai lầm.
Hơn chục ngày trước Giáng Sinh, trợ lý của Lương Tỳ tới trường đón Ngạn Dung nhưng vồ hụt, điện thoại di động cũng không gọi được, cả ngày đều không có tin tức, ngày thứ hai trở về, vừa thấy mặt đã khóc, trái lại là Vương Cẩm – người đưa cậu trở về lại kể hết sự tình từ đầu đến cuối với Lương Tỳ.
Lương Tỳ không muốn truy cứu, Ngạn Dung lại không chịu tự mình nói ra, Bách Đồ không còn cách nào suýt chút nữa làm ầm lên với Lương Tỳ.
Anh cảm thấy Vương Cẩm là một kẻ khốn nạn, đối với Ngạn Dung làm ra hành động chả khác nào cưỡng gian, Lương Tỳ thế nhưng cố cãi cho rằng Vương Cẩm không sai, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm.
Nói được vài câu, Lương Tỳ thấy anh đã giận thật, mới nhanh như gió đổi giọng mắng chửi Vương Cẩm khốn kiếp một trận.
Cuối cùng khi tỉnh táo lại, hai người thương lượng một chút, Lương Tỳ cùng người trong nhà họ Vương quan hệ khá tốt, Ngạn Dung lại ở trong nước, sớm hay muộn cũng không tránh khỏi việc gặp mặt Vương Cẩm, không bằng đưa cậu đi du học, đầu tiên là không lo gặp lại Vương Cẩm sẽ tạo thành bóng ma, thứ hai là cũng để cậu thoát khỏi khổ cực khi học tiếng Trung, dù sao học tập và sinh sống trong hoàn cảnh quen thuộc ngôn ngữ vẫn thoải mái hơn.
Chủ nhật này, Ngạn Dung khó có được một lần chủ động gọi điện thoại tới, nói muốn về nhà. Tới gần tết xuân, Bách Đồ cùng Lương Tỳ đều chấm dứt hết tất cả công việc để ở nhà nghỉ ngơi, hai người liền cùng nhau đến trường học, đem cậu đón trở về.
Bách Đồ dự định sau khi về nhà sẽ chậm rãi đem chuyện xuất ngoại nói với Ngạn Dung, để cho tự bản thân cậu có thời gian tiếp nhận. Ai ngờ trên đường, Lương Tỳ chưa gì đã nói ra.
Anh còn chưa kịp trách cứ Lương Tỳ nóng vội, liền nghe Ngạn Dung ở ghế sau nói:
"Em muốn ở lại Bắc Kinh."
Lương Tỳ cùng Bách Đồ đều choáng váng.
Một đường về nhà đều trầm mặc, Ngạn Dung đi vào phòng thay quần áo, Bách Đồ nhanh chóng thúc giục Lương Tỳ gọi điện cho Vương Cẩm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!