Kim Việt biểu hiện rất tự nhiên hỏi han vết thương cũ của Ben, trình độ tiếng Trung của Ben không tốt lắm, thường ngày nói chuyện với các bạn học đều dùng hỗn hợp cả ba thứ tiếng Trung – Đức – Anh, hiện tại muốn nói mấy từ như sụn chêm, phần mềm, dây chằng, tiếng Trung hoàn toàn không biết nói ra sao, chỉ đành dùng tiếng Anh nói chuyện.
Khẩu ngữ tiếng Anh của Kim Việt rất tốt, thậm chí còn không có vấn đề phát âm cứng ngắc thông thường của người Trung Quốc, trái lại là cậu trai người Đức Ben này còn thỉnh thoảng nói nhầm sang mấy từ tiếng Đức.
Ngạn Dung cứ thế mà bỏ đi thực không tiện cho lắm, vậy nên đứng ở một bên, làm bộ đánh giá trang trí phòng y tế, yên lặng nghe hai người nói chuyện.
"Không có vấn đề gì lớn."
Kim Việt nói:
"Gần đây đừng đi đá bóng nữa, sau này tốt nhất cũng không nên tiếp tục vận động mạnh quá nhiều. Tự mình phải biết mình có chấn thương cũ chứ, sao còn cậy mạnh như thế?"
Ben nhìn Ngạn Dung một chút, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.
Ngạn Dung ngay lập tức hiểu ra, Ben kiêu ngạo thật ra cũng rất khát vọng hòa đồng với tập thể, cho nên dù mang theo vết thương cũ nhưng vẫn rất chăm chỉ đi đá bóng cùng bọn họ.
Kim Việt dán salonsip cho Ben, hỏi tiếp:
"Trong ký túc xá của cậu có mấy thứ như thuốc xịt giảm đau không?"
Có vết thương cũ, đương nhiên sẽ có chuẩn bị trước một ít thuốc men, Ben nói: Có.
Kim Việt nói:
"Tôi cũng nghĩ thế, vậy thôi tôi không cần cho cậu thuốc khác nữa, cậu ngồi thêm một lúc là có thể đi rồi."
Hắn hỏi rất tự nhiên:
"Cậu với Ian là bạn cùng phòng sao?"
Tự dưng bị nhắc đến tên Ngạn Dung quay đầu lại.
Ben đáp:
"Không phải, chúng tôi là bạn cùng đội bóng."
Kim Việt gật gù, lại nhìn Ngạn Dung mà nở nụ cười, dùng tiếng Trung nói:
"Không nghĩ đến cậu còn có thể đá bóng, tôi cho rằng cậu chỉ thích đọc sách và nghe nhạc thôi chứ."
Ngạn Dung đã sớm hoài nghi Kim Việt xem thường mình, ngay lập tức trả lời:
"Thích đọc sách và nghe nhạc cùng với thích vận động đâu có xung đột nhau, phần lớn các môn thể thao liên quan đến bóng tôi đều biết, tôi rất thích vận động, hơn nữa thần kinh vận động của tôi rất phát triển."
Kim Việt lộ ra biểu tình rất ư là kinh ngạc, nói:
"Thật sao? Đúng là không nhìn ra nha."
Ngạn Dung nghiêm mặt, nói:
"Anh muốn xem cơ bụng của tôi không?"
Nhìn Ngạn Dung, lại nhìn giáo viên y tế, ngửi được trong này có một mùi vị không bình thường.
Giáo viên y tế cười nói:
"Thôi không muốn đâu."
Kỳ thực Ngạn Dung thổi phồng xong liền hối hận, cậu hiện tại còn phải cố hết sức gồng lên mới có thể nhìn ra chút xíu xiu hình dáng cơ, nếu như Kim Việt muốn xem thật thì gay go rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!