Trên màn hình tivi là hình ảnh game WakeBoarding Mayhem, Ngạn Dung và Vương Siêu đều cố gắng vung tay vung chân dùng sức chạy, thi thoảng còn trái uốn phải éo để tránh chướng ngại vật và ăn xu.
Nhìn cái dáng vẻ này, hai người chắc cả tối nay đâm đầu vào game, chơi vui quá nên quên béng mất chuyện ăn cơm.
Vương Cẩm nhìn một lúc, nói:
"Game over ván này thì đừng nghịch nữa, đi ra ngoài ăn cơm đi, anh cũng chưa ăn, sắp 10h đến nơi rồi."
Vừa nghe thấy sắp 10h mà anh còn chưa ăn cơm, Ngạn Dung lập tức không còn lòng dạ nào mà chơi nữa, ba nổi hai chìm trong nước cũng không để ý, chỉ mải quay đầu hỏi Vương Cẩm:
"Chúng ta đi ăn cái gì thế? Anh vừa nãy là đi phẫu thuật hay là họp? Mệt không?"
Vương Cẩm nói:
"Không mệt, là làm một tiểu phẫu, em muốn ăn cái gì?"
Vương Siêu bên cạnh vừa ra sức chạy vừa xen mỏ vào:
"Em muốn đi xiên que ớ!"
Vương Cẩm không để ý đến hắn, cũng không muốn đi, nhưng Ngạn Dung lại hiếu kỳ hỏi:
"Xiên que ớ là có ý gì?" Cậu chưa từng dùng từ đệm ớ bao giờ nên đọc có chút buồn cười.
NOTE: Giọng Đông Bắc khi nói chuyện thường đệm thêm một từ hậu tố nhi (er) sau câu.
Vương Siêu thấy cậu có hứng thú, không chơi nữa, xúi giục cậu:
"Chính là BBQ Trung Quốc đó, nhưng không tẩm gia vị giống bên kia của cậu, ăn siêu ngon."
Ngạn Dung quả nhiên động tâm, rất là mong chờ nói với Vương Cẩm:
"Vậy chúng ta đi ăn món thịt nướng đó đi."
Vương Cẩm không thích đi ăn xiên que, thứ nhất là không uống rượu, thứ hai là không vệ sinh, nhưng nhìn Ngạn Dung như vậy lại không muốn từ chối. Nghĩ lại lần này đi ăn còn có cậu đi cùng, nên đồng ý.
Vương Siêu nhanh chóng chạy đi thay một bộ đồ khác, hơi cải trang một chút, ba người liền cùng đi xiên que.
Ngạn Dung và Vương Siêu cùng nhau chơi game nên đã thân hơn nhiều, không giống như lúc mới đầu Vương Siêu hỏi một câu cậu đáp một câu, hai người họ bây giờ có thể tui buôn cậu chém nói nói cười cười.
Vương Siêu rất có thiện cảm với cậu, không phải cái loại thiện cảm trong tình ái, chỉ thuần túy là thấy người đẹp là không tự chủ được thấy thích, rất muốn trêu chọc, thế nhưng đây là
"chị dâu nhỏ chưa vào nhà" của hắn, lỗ mãng quá thì không được tốt cho lắm, dù rằng miệng tiện, nhưng tính ra vẫn rất biết điều.
Vốn dĩ Vương Cẩm không cho Ngạn Dung uống rượu, Ngạn Dung thế nên chỉ được uống nước ép trái cây, tha thiết mong chờ mà nhìn Vương Siêu uống hết chai này đến chai kia, vẻ mặt y như một bé trai ao ước hâm mộ với một thanh niên.
Vương Cẩm buột miệng:
"… Chỉ có thể uống một chén."
Kết quả là uống một chai, khoảng chừng 2 lít.
Về đến nhà thì đã sắp 12h rồi.
Trên đường Ngạn Dung một chút cũng không có vấn đề gì, còn rất hưng phấn cùng bạn mới Vương Siêu buôn chuyện trong trường của mình, ấy nhưng đến nhà liền không ổn, bước được vài ba bậc thang rồi thì đứng yên không nhúc nhích, vẫn phải để Vương Cẩm đem cậu ôm về phòng.
Vương Siêu ở phía sau nhìn, anh hai nhà hắn nuông chiều đứa nhỏ này quá ớ, này đâu chỉ là thích vừa đâu, quả thực là thích chết đi được ấy chứ.
Trở về phòng, đem người thả lên giường, Vương Cẩm sờ sờ trán Ngạn Dung, hỏi: Say rồi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!