Hạt dẻ vô tội kia lăn hai vòng, bất động.
Ngạn Dung nhìn nó rồi lại nhìn Vương Cẩm.
Trên mặt Vương Cẩm có vẻ mệt mỏi rất rõ, hai mắt nhưng lại đầy quan tâm nhìn cậu.
Cậu đột nhiên hối hận.
Mấy tháng trước, khi cậu vẫn chưa bị Vương Cẩm mê hoặc, đã biết là Vương Cẩm từng yêu Kim Việt, sau đó cậu động tâm với Vương Cẩm, cũng không có quá quan tâm chuyện này.
Vương Cẩm hơn 30 tuổi, không từng yêu thích người nào mới là không bình thường, từng yêu thích một người thì đâu có gì quá đáng? Chỉ có điều người kia vừa lúc là Kim Việt mà thôi, coi như không phải Kim Việt, thì cũng sẽ có một người khác.
Cậu cũng chưa hề đem việc mình không vui cho là vì ghen hoặc đố kị, cậu chỉ là chán ghét cái người tên Kim Việt ấy. Chia tay đã lâu như vậy, không chỉ dây dưa không ngừng với Vương Cẩm, còn không có ý tốt kể mấy chuyện xưa như trái đất… Đúng rồi!
Kim Việt là không có ý tốt, là muốn gây xích mích quan hệ giữa cậu và Vương Cẩm?
Cậu suýt chút nữa đã để Kim Việt đạt được mục đích!
Cậu đem hạt dẻ kia cầm lên, ném vào trong túi hạt dẻ, nói:
"Mua cũng mua rồi, không được lãng phí, thứ hai em mang đến trường, cho bạn học ăn."
Vương Cẩm không lên tiếng, anh cũng không phát biểu ý kiến gì với túi hạt dẻ kia.
Ngạn Dung mở hộp ngoài mì thịt bò ra, đẩy đến trước mặt Vương Cẩm, nói: Anh ăn đi.
Vương Cẩm không có ý tứ muốn ăn.
Ngạn Dung cúi thấp đầu, hối lỗi:
"Xin lỗi, em không nên tức giận với anh, còn không cho anh ăn gì nữa."
Vương Cẩm cau mày.
Ngạn Dung nói tiếp:
"Thật ra em đã đói từ lâu rồi, hạt dẻ ăn cũng rất ngọt, em vừa rồi nói lẫy thôi, anh tăng ca mệt như thế, còn giúp em mua hạt dẻ với cơm tối, em thế mà lại nổi nóng với anh, em quá hư rồi."
Cậu thành khẩn biểu đạt áy náy, cố gắng tự kiểm điểm mình, cậu không muốn để Vương Cẩm cho rằng cậu là đứa cố tình gây sự, cũng không muốn bởi vì một túi hạt dẻ rang đường mà khiến cho bọn họ nảy sinh khúc mắc.
Vương Cẩm lông mày càng cau chặt hơn.
Ngạn Dung cho rằng anh vẫn không vui, lại chủ động cầm đôi đũa đưa tới, nói:
"Anh đừng như vậy, em không muốn anh hạ đường huyết."
Vương Cẩm nhìn cậu, khẽ thở dài, nhận lấy đôi đũa, cũng không vội ăn mì, mà là nói:
"Anh cũng không muốn em lúc nào cũng hiểu chuyện thế này."
Trong khái niệm của Ngạn Dung, không thể nghi ngờ cái từ này tuyệt đối là khen ngợi, cậu hỏi:
"Hiểu chuyện không tốt sao?"
Vương Cẩm nói:
"Không phải không tốt, nhưng anh thích nhìn thấy dáng vẻ em không hiểu chuyện ở trước mặt anh."
Ngạn Dung nghe không hiểu lắm, chỉ chọn lấy mấy từ cậu lý giải được nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!