Trước khi hỏi ra vấn đề này, Bách Đồ đã hi vọng Ngạn Dung trả lời là không phải, anh hi vọng cảm giác mà Ngạn Dung dành cho Vương Cẩm là thích chứ không phải là yêu.
Anh hỏi lại một câu cho chắc chắn:
"Yêu và thích là hai việc khác nhau, em hiểu điều này không?"
Ngạn Dung hỏi ngược lại: Vậy anh là bởi vìyêu
"Lương Tỳ ca ca, nên mới muốn cùng hắn kết hôn sao?"
Bách Đồ nói:
"Đương nhiên là thế rồi. Cái chúng ta nói bây giờ là em kìa."
Ngạn Dung đem ipad ôm vào trong ngực, không khống chế được khóe miệng giương lên, nói:
"Em thật sự hiểu mà, bởi vì em cũng muốn cùng Vương Cẩm Châu kết hôn."
Bách Đồ: …
Ngạn Dung đối với vị cha nuôi này tâm tình có chút thay đổi nhỏ, trước đây bọn họ nhìn thì những tưởng hòa hợp thật ra xa cách, là bởi vì liên quan đến Lương Tỳ. Thế nhưng vấn đề của Lương Tỳ đã được giải quyết, nhìn khắp thế gian này, ngoại trừ Vương Cẩm, người cậu thân nhất chính là Bách Đồ.
Từ khi cậu dần dần bị Vương Cẩm mê hoặc cho đến ngày hôm nay, kỳ thực có rất nhiều cảm xúc đáng quý muốn nói ra, lúc động tâm thì ám muội cùng thăm dò, kết quả sau đấy thì lòng chua xót và thất vọng, sau khi mến nhau thì ngọt ngào và hạnh phúc, những việc này không có cách nào nói với người khác, nhưng là với Bách Đồ thì hoàn toàn có thể.
Nhưng cậu vẫn còn có chút thẹn thùng, âm thanh nho nhỏ nói:
"Thực ra em đã cầu anh ấy chuyện kết hôn rồi."
Bách Đồ bị công kích hai lần liên tiếp, không thể nói được nên lời.
Ngạn Dung nói tiếp: "Anh ấy không có nói yes cũng không có nói no, nhưng em cảm thấy anh ấy không phải là không muốn, chỉ là còn cần thêm chút thời gian để thích ứng thôi, Vương Cẩm theo chủ nghĩa không cưới lâu thế rồi, lúc vừa quen nhau anh ấy còn nói không muốn nói chuyện yêu đương, hiện tại còn không phải là cùng em nói chuyện yêu đương sao?
"Cậu càng nói càng hài lòng, cậu tin tưởng Vương Cẩm cũng yêu cậu như cậu yêu anh, cậu tin tưởng mình có thể thay đổi được Vương Cẩm. Bách Đồ hai hàng lông mày phải gọi là nhíu hết vào nhau, lại không muốn trực tiếp giội cho cậu thau nước lạnh, uyển chuyển nói:"Em đã đến nhà Vương Cẩm, thì cũng nên gặp người nhà của anh ta rồi chứ?Ngạn Dung nói:Chỉ gặp qua em trai anh ấy.Bách Đồ nói:Vương Siêu không tính.
"Ngạn Dung kỳ quái hỏi:"Tại sao không tính.Bách Đồ nói:Lời nói của Vương Siêu trong nhà không có tẹo trọng lượng nào, không ai muốn nghe ý kiến của hắn đâu.
"Ngạn Dung như hiểu như không hỏi:"Anh lo lắng người nhà bọn họ không chấp nhận đồng tính? Vương Cẩm Châu đã come out rồi nha.Không phải ý này.
"Bách Đồ để đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, bắt đầu truyền bá tư tưởng phong kiến:"Người Trung Quốc yêu đương rồi kết hôn không phải là chuyện của riêng hai người, mà là chuyện của cả hai bên gia đình, chỉ khi em gặp Vương Tề hoặc bố mẹ nhà họ Vương, cũng đồng thời được họ chấp nhận, lúc ấy mới có thể xem như là đối tượng chính thức của Vương Cẩm.
"Thế giới quan của Ngạn Dung vì thế mà chấn động, kinh ngạc nói:"Cái đó… em hiện tại vẫn là đối tượng thực tập?
"Bách Đồ bị chọc cho suýt cười lên, nhưng cố nhịn trở về, từ từ hướng đến mục đích chính vừa nói:"Cũng gần giống thực tập.
Anh cùng Vương Cẩm không thân, nghe Lương Tỳ nói lúc anh ta come out, bị đánh đến rất thảm, anh ta kể qua với em chưa?
"Ngạn Dung tò mò, hỏi:"Không có, Vương Cẩm chỉ nói với em là anh ấy đã come out. Là bố hay anh trai của anh ấy đánh vậy?Bách Đồ nói:Hình như là bố anh ta.
"Ngạn Dung nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói:"Vương Cẩm khi bé còn chém gió nói bố mình là xã hội đen, lúc bị đánh không biết có hối hận hay không nhỉ.
"Bách Đồ thực phiền muộn, trọng tâm hình như không đúng rồi, anh trực tiếp hỏi:"Em không quan tâm anh ta come out vì ai sao?
"Ngạn Dung nghi ngờ nói:"Come out không phải là để người nhà biết rõ xu hướng tình dục của mình sao? Đương nhiên là vì chính mình.Bách Đồ:…
"Hình như cũng đúng thật. Ngạn Dung nhìn anh, nói:"Bách Đồ ca ca, thật ra em hiểu anh muốn nói cái gì.
"Bách Đồ lộ vẻ mặt lo âu. Ngạn Dung nói:"Anh có phải muốn nói, ảnh so với em lớn hơn nhiều tuổi, cuộc sống bận rộn, từng yêu người khác, vì thế nên anh lo lắng chúng em không thể kết hôn, còn có khả năng sẽ chia tay?
"Tuy rằng lời cậu nói cùng với lo lắng của Bách Đồ thì có tí sai lệch, nhưng trên cơ bản là hướng đi đúng rồi, Bách Đồ nhân cơ hội nói:"Anh sợ em sẽ bị tổn thương.Ngạn Dung nói:Sẽ không, anh ấy sẽ không làm tổn thương em, anh không hiểu Vương Cẩm.Bách Đồ:… Anh ta tốt lắm à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!