Chương 20: Nếp nhăn khóe mắt

Về đến nhà, Vương Cẩm đem mấy thứ mua trong siêu thị bỏ vào tủ lạnh.

Trong tủ lạnh trống không chỉ có mấy quả táo chỏng chơ, rất nhanh liền bị sữa bò, trứng gà, bánh mì mới mua đẩy vào một góc.

Vương Cẩm để xong đóng tủ lại, thấy Ngạn Dung đứng phía sau nhìn, cười nói:

"Bữa sáng hai hôm tới, hẳn là đủ rồi ha."

Ngạn Dung run lên, nói: Đủ rồi.

Cậu mấy lần trước ở đây, đã phát hiện Vương Cẩm chưa bao giờ đi vào nhà bếp, cơm ba bữa đều không ăn ở nhà, sau đó cậu bởi vì đau ruột thừa nằm viện, ở trong bệnh viện nghe các y tá nói

"Chủ nhiệm Vương lấy viện làm nhà", phỏng chừng là quen thói ở căn tin bệnh viện giải quyết vấn đề cơm nước, chỗ này cách bệnh viện chỉ có 10" đi xe.

Vừa nãy Vương Cẩm ở siêu thị mua những thứ này làm đồ ăn sáng dự trữ, là bởi vì cậu đến sao?

Nói không ngoài ý muốn thì hơi điêu, trước tết cậu ở đây đến bảy, tám ngày nào từng có đãi ngộ thế này.

Vương Cẩm rửa khay dâu tây sạch sẽ để vào trong đĩa, đưa đến trước mặt Ngạn Dung, cậu liền cầm một quả bỏ vào trong miệng.

Vương Cẩm nói: Ngọt không?

Ngạn Dung gật đầu nói: Ngọt.

Vương Cẩm cười cười, cũng cầm một quả ăn, nói: Ngọt thật.

Anh đem dâu tây để một bên, vươn móng ra, vòng qua eo Ngạn Dung, ôm mông cậu lên, để cậu hai chân lơ lửng ngồi trên bàn ăn.

Ngạn Dung khẩn trương quá luôn, nói: Phải ở chỗ này sao?

Vương Cẩm sát gần một chút, cười nói: Cho cậu ăn dâu tây.

Ngạn Dung không biết anh muốn chơi kiểu gì, ngồi ở đó không biết làm sao.

Vương Cẩm cầm một quả dâu tây lên đút, cậu theo bản năng há miệng cắn vào.

Vương Cẩm chậm rãi cởi khuy áo cậu, chỉ cởi hai cái, để lộ ra cái cổ trắng ngần liền dừng, tiếp tục cầm dâu tây đút vào miệng cậu, sau đấy nhào về phía cần cổ của cậu cắn mút.

Có chút đau, còn có chút tê tê, nước dâu tây ngòn ngọn ở giữa răng môi chảy xuống.

Vương Cẩm ngón tay cách bộ quần áo khiêu khích chỗ mẫn cảm của cậu, cảm nhận được cậu run rẩy, chậm rãi đem bờ môi dán bên tai của cậu, dịu dàng nói: Cậu cũng thật ngọt.

Chơi một lúc, Ngạn Dung đã ăn mười mấy quả dâu tây, bởi vì dần dần không khống chế được, nước dâu tây từ khóe miệng chảy xuống, đem bộ đồng phục của cậu làm bẩn, áo khoác sẫm màu còn đỡ, áo trắng bên trong thì đã bị nhuộm thành từng mảng từng mảng phấn hồng.

Vương Cẩm đem quần áo của cậu cởi ra bằng hết, lại sợ cậu cảm lạnh, lấy thảm điều hòa bọc kín người cậu, ôm lên phòng mình trên gác.

Thời gian trôi qua một tháng, bọn họ một lần nữa hai kết hợp với nhau.

Có thể do thời gian quá lâu, cũng có thể là do trò mở màn quá ư kích thích, thân thể Ngạn Dung nhạy cảm đến kinh người, Vương Cẩm chỉ nhẹ nhàng sờ sờ mấy cái, cậu đã lại căng thẳng hết cả người, cứ như thế liền đạt cao trào.

Vương Cẩm sợ cậu không chịu được, liền tạm dừng lại, đem cậu ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, hỏi:

"Sao lại nhanh thế chứ? Dạo này không có tự thủ dâm à?"

Ngạn Dung lần đầu tiên nghe được từ này, các bạn học đều sẽ dùng từ tuốt ống hoặc bắn máy bay thay thế, giáo viên tiếng Trung cũng không có dạy, lúc đầu còn chưa hiểu rõ, nhưng cái từ này quá mức là trừu tượng, cậu hơi hơi tưởng tượng là biết ngay có ý gì.

Cậu cảm thấy có chút mất mặt, nhỏ giọng nói:

"Không có, tôi không thích làm vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!