Vương Cẩm làm xong thủ tục, quay đầu lại gọi Ngạn Dung: Đi thôi.
Ngạn Dung trầm mặc đi theo, vào thang máy cái là cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
Hiện tại cậu không muốn cùng Vương Cẩm lăn giường chút nào, cậu cảm thấy Vương Cẩm hẳn cũng phải biết cậu không muốn.
Cậu cũng không muốn tỏ vẻ phản đối, vốn dĩ đã nói rõ là quan hệ bạn tình, có trách thì chỉ trách cậu đã đánh giá quá cao Vương Cẩm rồi.
Vương Cẩm căn bản chính một cái sinh thực khí biết đi. (tờ rym biết đi =)))
Bộ dạng cậu giờ rất biệt nữu, bản thân sinh thực khí lý nào lại không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng muốn giao tiếp cùng cậu bạn nhỏ ở cái tuổi này, phương thức ngu nhất là
"Tôi có thể nhìn thấu tất cả cậu".
Vương Cẩm giả đò gì cũng không biết hỏi cậu: Vẫn không vui?
Quả nhiên nghe được cậu lạnh lùng cứng rắn đáp trả: Nào dám không vui.
Vương Cẩm thật bất đắc dĩ nghĩ, thật là một đứa nhỏ vừa nhạy cảm vừa khó chiều.
Đến phòng, anh trước tiên đi vào nhà vệ sinh.
Khách sạn cách âm không tốt lắm, âm thanh xuỵt xuỵt trong wc nghe rất chi là rõ.
Ngạn Dung đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh, vẻ mặt chán ghét.
Chỉ cần nghe cái âm thanh kia, cũng khiến cho cậu nhớ lại cái ấy của Vương Cẩm nhớn thế nào, nhớn đến độ làm người ta căm phẫn. =)))
Trong phòng nhiệt độ 26 – 27 độ C, cậu mặc áo khoác có chút nóng, cởi ra, đem cặp chéo đồng thời treo lên móc áo.
Căn phòng này ở trên tầng 20, có cửa sổ sát đất, giường cùng sofa đều rất lớn, đầu giường có để ba con sói cùng dầu bôi trơn ở một chỗ rất ư là dễ thấy.
Cả căn phòng đều toát ra một loại cảm giác dâm đãng khiến cậu không thoải mái.
Vương Cẩm từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy cậu đứng yên đó, tựa hồ là đang nhìn cửa sổ sát đất, thuận mồm nói:
"Nhà ba ba cậu cách đây không xa, hướng về phía tây nam, nói không chừng có thể nhìn thấy cửa sổ phòng cậu luôn đấy."
Ngạn Dung không phân biệt nổi đông tây nam bắc, không biết đâu là phía tây nam.
Vương Cẩm chỉ chỉ cho cậu, nói:
"Mấy tòa đó đó, màu xám tro, nhìn thấy chưa?"
Ngạn Dung chỉ liếc mắt nhìn, liền kéo nửa bên rèm vào, đem chính mình che phía sau rèm cửa sổ.
Vương Cẩm buồn cười nói:
"Cách xa như vậy, bọn họ lại không nhìn thấy chúng ta."
Ngạn Dung đứng sau bóng râm rèm cửa sổ, nhỏ giọng nói:
"Không được ở phía trước cửa sổ chịch tôi, tôi không thích."
Vương Cẩm làm ra vẻ mặt bỗng dưng tỉnh ngộ, nói:
"Ra là vì chuyện này mà cậu vẫn không vui sao? Tôi ngày hôm nay không muốn chịch cậu."
Chém gió.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!