Chương 22: Phiên ngoại tg1

Hoa hạnh nhân trong mưa xuân nhạt nhòa, tĩnh lặng.

Cho tới khi cơn mưa kết thúc, chỉ còn rơi xuống vài giọt mưa như sợi chỉ.

Tiêu Lăng mới vừa uống thuốc xong, từ trong phòng bước ra ngoài.

Hắn tràn đầy chán ghét, nhưng Lý Hoàng ở một bên lại khuyên hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ: "Điện hạ, những thứ thuốc đó đều là Quý Phi nương nương tự mình đưa tới, dù ngài biết bên trong có vấn đề, cũng nhất thiết phải uống hết không được nghi ngờ!"

Tiêu Lăng đau đầu đỡ trán, trên mặt mang theo mệt mỏi: "Ta biết."

Lý Hoàng thậm chí còn cảm thấy Tiêu Lăng thật đáng thương, lúc trước bộ dạng của Tiêu Lăng khí phách hăng hái bao nhiêu? Tiêu Quốc từ trên xuống dưới ai mà không nói Thái Tử điện hạ rất tốt!

Lúc trước Quý Phi nương nương đã lâu không sinh hạ được Lân nhi*, lúc sau có Thái Tử điện hạ cũng vô cùng yêu thương. Nhưng không ngờ đến chính là, mười năm trước Quý Phi nương nương lại có thai, bà ta sinh hạ được hai nhi tử cùng lúc, sau đó lại nảy sinh ngăn cách trong lòng với điện hạ.

(1)*Lân Nhi: Ngày xưa nói rằng hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì sẽ có con lân xuất hiện. Người ta dùng chữ: "gót con lân", "lông con phụng" để nói về dòng dõi quý phái, con phụng con, con lân con để chỉ con cháu nhà quý phái, lân tử hoặc lân nhi và phụng sồ, Nhi: con.

Lý Hoàng nghĩ đến chính là, cho dù Quý Phi nương nương không thích đại nhi tử của mình, cũng không đến mức hại hắn.

Nhưng Quý Phi nương nương lòng cứng như đá muốn nâng đỡ tiểu nhi tử của mình lên ngôi, khi thấy không thể chạm đến được chiến tích của Thái Tử điện hạ, liền dùng thứ thuốc Hàn Thạch Tán kia làm thương tổn thân thể Thái Tử điện hạ.

Tiêu Lăng vẫy vẫy tay: "Lý Hoàng, ngươi đi xuống trước đi."

Lý Hoàng vẫn lo lắng nhìn hắn một cái, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu: "Vâng."

Tiêu Lăng đứng ở trước lan can, sau khi Hàn Thạch Tán uống vào, cả người hắn đều ở trong tình trạng nhẹ nhõm.

Hắn dùng tay hết sức chế trụ cây cột bên cạnh, máu chảy ra từ móng tay. Gân xanh trên trán nổi lên không giống như những năm trước, mấy năm nay cố ý kiềm chế, thà rằng tự làm tổn thương mình một ít.

Trong lòng Tiêu Lăng cực kỳ hận, người khác không biết, hắn chẳng lẽ còn không biết sao?

Quý Phi đã lâu không mang thai, lúc trước chỉ sinh ra được một đứa con gái, nên làm ra chuyện ly miêu đổi Thái Tử này. Nếu phụ hoàng biết hắn không phải con ruột của ông ta, không chỉ có hắn chết, Quý Phi cũng sẽ chôn theo cùng.

Quý Phi sợ hắn nói ra sự thật, cũng sợ hắn không thoái vị cho con ruột của chính mình.

Lúc trước lá mặt lá trái đối với chính hắn tốt lắm, hiện tại chỉ xem hắn như cái đinh trong mắt, hận không thể dùng Hàn Thạch Tán đào rỗng thân thể hắn.

Lúc trước khi Quý Phi đưa dược đến, Tiêu Lăng chỉ nghĩ là thuốc bổ, rồi sau đó dùng đã nhiều năm, mới biết được bản thân bị hạ thứ thuốc quỷ quái này.

Người khác không biết, còn tưởng rằng là hắn ham vui, tự mình đi uống thứ Hàn Thạch Tán.

Nhưng hắn chỉ có thể giấu đi, nếu thân thế hắn bị biết được, đối mặt với hắn cũng chỉ là cái chết.

Hơi thở của Tiêu Lăng càng thêm hỗn loạn, trên đời này, rốt cuộc còn có cái gì là thật là giả? Hắn có thể có được thứ gì chứ?

Toàn bộ...... Đều là hư ảo.

Chờ thuốc gần hết tác dụng, lý trí Tiêu Lăng lúc này mới trở về một ít.

Trong lúc ngẩn ngơ, Tiêu Lăng tựa hồ nghe thấy núi giả bên cạnh có người đang cười.

Tiêu Lăng cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc nên lặng lẽ đi qua.

Chung quanh còn rơi xuống mưa phùn, tuy rằng đã kết thúc, cơ thể Tiêu Lăng vẫn cực kỳ lạnh. Hắn tránh ở sau núi giả, xuyên thấu qua khe hở thấy Tiêu Thần bên kia đang chơi thật sự rất vui vẻ, không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên yên lặng xuống.

Núi giả cùng hoa lá che đậy Tiêu Lăng, ánh mắt hắn ôn nhu cực kỳ.

Tiêu Thần đột nhiên té ngã một cái, lòng Tiêu Lăng như bị nhấc lên, lại không dám tới gần.

Vừa vặn, lúc này Lâm Cẩn Chi đi tới, Tiêu Lăng liếc mắt nhìn kỹ hắn một cái, đáy mắt lộ ra đau khổ: "Cẩn Chi, giúp ta đỡ y, dẫn y đi thoa thuốc đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!