Chương 17: (Vô Đề)

Mấy ngày dần dần trôi qua, sau ngày đến phòng vẽ tranh của Lăng Vương, hình như quan hệ hai người đã hòa hoãn được một chút.

Có lẽ Sở Yến đã nghĩ thông suốt, không làm khó chính mình. Mà Lâm Cẩn Chi vào cung cũng càng thường xuyên hơn.

Thân thể Sở Yến vẫn luôn không tốt, mặc sam xuân hơi mỏng ở trong sân hâm một bầu rượu.

Khói trắng lượn lờ, hương rượu dâng lên, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn.

Khi Lâm Cẩn Chi đến đây, thì nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Trên cây có cánh hoa bay đến giữa mái tóc như mực của Sở Yến, một trận gió thổi qua mang theo cánh hoa bay lơ lửng trong không trung. Cùng với cánh hoa còn có mùi rượu không thể xem nhẹ được.

Rượu không say người tự say, Lâm Cẩn Chi nhất thời bị say mắt, đứng ở bên kia thật lâu không nói gì.

Dáng vẻ Sở Yến cực tốt, xa xa nhìn lại thật sự giống như một bức hoạ cuộn tròn, làm người ta không đành lòng quấy rầy.

"Cẩn Chi?" Sở Yến tựa hồ thấy được hắn, nên lười nhác vươn tay ra với hắn.

Lâm Cẩn Chi vội vàng đi đến, thuận đường nắm lấy tay y: "Ngày xuân vẫn còn lạnh, tại sao bệ hạ không mặc thêm áo?"

Sở Yến lại cười: "Đã tháng tư rồi, nào còn lạnh chứ?"

Lâm Cẩn Chi không nói gì, trong lòng lại nghĩ đến lời thái y nói.

Thân thể bệ hạ yếu ớt, luôn sẽ sợ lạnh, có lẽ tới khi đến tháng 5 chính thức ấm lên thì mới không cần lo lắng nữa.

"Ngồi xuống, uống cùng trẫm một chén."

Sau khi Lâm Cẩn Chi nghe xong liền thuận thế ngồi xuống: "Một ly này, kính bệ hạ."

Hắn uống một ngụm, Sở Yến cũng cầm lấy cái ly uống rượu xuân.

Có điều sau mấy ly, Sở Yến lại có chút say. Lâm Cẩn Chi nhìn y, rượu theo gò má dần dần hướng xuống dưới, nhiễm ướt quần áo trước ngực. Y chưa vấn tóc, chỉ lười nhác rối tung, nhìn như vậy ngược lại càng thêm cảm giác suy nhược phong lưu.

Lâm Cẩn Chi mềm lòng xuống, thấy y mơ mơ màng màng nên tiến lên gọi một câu: "Bệ hạ."

Sở Yến hình như có cảm giác, nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng tay nắm lấy áo trước ngực Lâm Cẩn Chi, dùng sức một cái, Lâm Cẩn Chi liền vô ý ngã vào trong lòng ngực Sở Yến.

Lâm Cẩn Chi thấy dáng vẻ Sở Yến như gian kế đã được thực hiện, không khỏi cực kỳ bất đắc dĩ: "Bệ hạ đừng nghịch nữa."

[ Chủ nhân! Woa, người thiết lập của anh sắp sập đổ rồi kìa! ]

Trong đầu đột nhiên truyền đến những lời này, vốn thật sự mang theo chút men say, toàn thân Sở Yến bỗng nhiên giật mình một cái.

Xong rồi xong rồi, mém thiếu chút nữa đã khôi phục bản tính!

"Cẩn Chi, đầu óc trẫm có hơi choáng, ôm trẫm đi vào nghỉ đi, nơi này lạnh quá."

Nói rồi, Sở Yến vươn tay móc lấy cổ hắn.

Lâm Cẩn Chi không ngờ Sở Yến sẽ làm nũng như vậy, động tác bất thình lình, làm trái tim hắn bình bịch nhảy dựng lên.

Trên người Sở Yến có Long Tiên Hương cực kỳ dễ ngửi, pha lẫn mùi rượu nhàn nhạt, trực tiếp nhiễm say tâm của Lâm Cẩn Chi.

"Thần tuân chỉ."

Lâm Cẩn Chi thật sự bế y lên, thầm nghĩ rốt cuộc là tra tấn cái gì thế này.

Nhớ tới mấy lần hoang da^ʍ trước kia của bọn họ, hô hấp Lâm Cẩn Chi đều hỗn loạn, thân thể Sở Yến quá làm người trầm mê.

"Sao còn chưa tới?" Sở Yến híp mắt thúc giục, giống như thật sự có chút say.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!