Hứa Tề Tư chỉnh vài nét bút cuối cùng rồi buông bút vẽ xuống.
Cậu nhìn Nguyễn Ôn Tịch vẫn còn đứng bên cạnh, hỏi:
"Công việc của anh Ôn Tịch đã xong rồi sao?"
Nguyễn Ôn Tịch trả lời:
"Cũng sắp xong rồi nên anh ra đây nghỉ ngơi một lát."
Hứa Tề Tư gật đầu ý bảo mình đã biết, sau đó đưa bức họa trong tay cho anh.
Nguyễn Ôn Tịch:
"Em vất vả vẽ cả buổi chiều, không muốn giữ lại cho mình sao?"
"Vốn dĩ người trong tranh chính là anh Ôn Tịch mà." Hứa Tề Tư lắc đầu, lại nghĩ tới điều gì đó, nhỏ giọng bổ sung:
"Ừm...... nếu anh Ôn Tịch không chê."
Nguyễn Ôn Tịch cười:
"Sao anh có thể chê được. Tiểu Thất vẽ khá tốt, sao lúc trước anh chưa từng thấy em vẽ vậy?"
Hứa Tề Tư gãi đầu giải thích:
"Tôi, tôi một khi đã chú tâm vẽ là sẽ quên mất thời gian, điều đó khiến người trong nhà lo lắng nên tôi ít khi vẽ lắm."
Nguyễn Ôn Tich nghe vậy, liền dời trọng tâm sang chuyện khác:
"Tiểu Thất rất lợi hại a, anh mà vẽ thì nhất định không thể nào so được với tiểu Thất."
Hứa Tề Tư vội vàng nói:
"Anh Ôn Tịch đã nói quá rồi..... hồi còn ở trường, tôi đã xem qua tác phẩm của anh Ôn Tịch ở triễn lãm nghệ thuật, sao tôi có thể so được với anh."
Sao thế?
Vẻ mặt Nguyễn Ôn Tịch rõ ràng là nghiêm túc hơn so với lúc nãy,
"Trước kia em từng tham gia cuộc thi triễn lãm nghệ thuật à?"
Hứa Tề Tư lắc đầu:
"Tôi chỉ là tùy tiện vẽ vời, không quan trọng. Bốn giờ chiều còn có buổi livestream, tôi về trước đây."
Thấy cậu cứng nhắc lảng sang chuyện khác, Nguyễn Ôn Tịch nhìn ra sự khác lạ nhưng lại không ép cậu nói ra, nhẹ nhàng nói theo:
"Vậy anh cùng em trở về."
Hứa Tề Tư:
"Không phải anh Ôn Tịch còn chưa xong công việc sao?"
Nguyễn Ôn Tịch cười nói:
"Không sao, còn dư lại về nhà anh làm. Dù sao anh cũng không cần phải đi làm đúng giờ về, khi nào không muốn làm thì anh chạy, mặc kệ anh trai anh đi."
Hứa Tề Tư nghe vậy có hơi sốc một tí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!