Ngày 11 tháng 10, không khí đầu thu se lạnh yên lặng phủ khắp toàn bộ thành phố A.
Hứa Tề Tư kéo một rương hành lí đi trên con đường vào Phương Thơ hoa viên, xung quanh ngẫu nhiên sẽ bắt gặp mấy chiếc siêu xe xa xỉ ầm ầm lướt qua.
Phương Thơ hoa viên là tiểu khu dành cho người giàu có ở thành phố A, nơi này có diện tích cực lớn, nhưng số lượng nhà ở lại rất ít, hầu hết tất cả đều là biệt thư riêng.
Có thể mua nhà ở đây đều là thế gia giàu có, hơn nữa ở đây giống với bất động sản dự phòng hơn là nhà ở thường xuyên.
Ở chỗ này, Hứa gia cũng có ngẫu nhiên vài căn bất động sản, bất quá mục đích của Hứa Tề Tư đến đây không phải là cái đó.
Cậu dừng chân trước một căn biệt thự, đối chiếu kỹ càng với địa chỉ trên giấy note, xác nhận nơi này chính là nơi cậu muốn tới.
Hứa Tề Tư thở nhẹ một hơi, nắm chặt di động rồi đi tới cửa, nhưng lại do dự không dám ấn chuông.
Là một người mắc chứng sợ giao tiếp, kêu cậu một mình đối mặt với một người xa lạ, vẫn là quá mức khó khăn đối với cậu.
Canh cách.
Trong lúc Hứa Tề Tư do dự, cửa nhà trước mặt bỗng nhiên mở ra, một người thanh niên mặc quần áo hưu nhàn đứng trước cửa, có hơi kinh ngạc, sau đó anh ta nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi:
"Là Hứa tiểu công tử chăng?"
Ngữ điệu của người thanh niên rất ôn hòa, âm thanh ấm áp giống như gió xuân, mang theo sự trấn an khiến lòng người cảm thấy yên tâm.
Đôi mắt đen thuần tựa như một hồ nước sạch sẽ, chỉ ôn nhu phản chiếu ngược ra thân hình co quắp của Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư không kịp nói ra lời chào hỏi đã chuẩn bị sẵn trong đầu trước đó, chỉ nhanh chóng liếc nhìn người kia một cái liền cúi đầu, khẩn trương nói:
"Chào, chào ngài, tôi gọi là Hứa Tề Tư."
"Anh tên Nguyễn Ôn Tịch."
Nguyễn Ôn Tịch cười, tiến lên một bước, tiếp nhận rương hành lí bị cậu nắm chặt do khẩn trương.
"Anh thấy lâu vậy mà em vẫn chưa tới, còn tưởng rằng em bị lạc đường, đang chuẩn bị ra ngoài tìm em đó."
Hứa Tề Tư không muốn làm phiền Nguyễn Ôn Tịch xách hành lí giúp cậu, lại càng không dám ngắt ngang lời anh đang nói, thế nên chỉ có thể nhìn rương hành lí tự nhiên như không mà tới tay Nguyễn Ôn Tịch.
Hứa Tề Tư vẫn đứng ở chỗ cũ, trên mặt cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thoạt nhìn có vẻ tương đối an tĩnh, duy chỉ có cặp mắt sạch sẽ trong veo bại lộ tâm tình bất an lúc này của cậu.
Nguyễn Ôn Tịch thân thiện nói:
"Đừng sợ, anh không ăn thịt em đâu, vào nhà trước đi."
Được.
Cảm xúc nho nhỏ bị người ta nhìn thấu, hai tai Hứa Tề Tư đỏ rần, nhỏ giọng đáp một câu rồi đi theo Nguyễn Ôn Tịch vào nhà.
Vừa đi, cậu nhịn không được lặng lẽ liếc mắt đánh giá bóng dáng Nguyễn Ôn Tịch ở phía trước.
Nguyễn Ôn Tịch rất cao, có lẽ cao hơn Hứa Tề Tư tận nửa cái đầu, thân hình thon dài đĩnh đạt, vừa nhìn là biết rất ưu tú và đáng tin cậy.
Trên thực tế, Nguyễn Ôn Tịch đúng thật là rất ưu tú.
Anh là nhị thiếu gia tập đoàn Nguyễn thị, lớn lên đẹp trai, giọng nói lại dễ nghe, thành tích học tập xuất sắc.
Hơn nữa, từ nhỏ đã có thiên phú âm nhạc cực cao, năm 26 tuổi đã có chỗ đứng quan trọng trong giới âm nhạc.
Trừ cái này ra, những mặt khác anh cũng rất có thực lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!