Chương 22: Còn yêu sao?

Anh siết lấy sau ót cô, môi bắt chính xác cái miệng nói ra những câu chữ đáng trách kia. Anh hôn cô không chút nương tình, vừa hôn vừa nghiến. Mạnh mẽ, sâu nặng cũng dạt dào tình ý.

Bị anh câu dẫn, cuối cùng Cố Yến Nam không thể trốn tránh, đáp lại sự thân mật từ anh.

Tấm lưng mềm mịn, trắng nõn bị một bàn tay khô ráp trườn vào lướt qua. Cố Yến Nam run lên, cô tỉnh táo lại vội né tránh nụ hôn nóng bỏng.

"Đường Dã, anh say rồi sao?"

Đường Dã xoa nhẹ vòng eo thon gọn của cô, anh hạ thấp giọng: "Đúng vậy, tôi say rồi."

Say vì em.

"Nam Nam." Anh ngồi dậy, thuận thế ôm cô sít chặt vào người, anh thì thầm bên tai cô: "Tôi muốn em, ngay bây giờ." Anh không phải hỏi ý kiến, anh chỉ thông báo cho cô trước một tiếng.

Chữ cuối rơi xuống, Đường Dã bế bổng cô đi về con xe jeep.

Cửa xe đập mạnh một cái, bên trong hoàn toàn yên ắng, Đường Dã nhấn khóa các cửa xe.

Một loạt động tác nhanh lẹ không kịp nhìn rõ, đến khi Cố Yến Nam sực hoàn hồn, chiếc váy đã bị anh xé rách.

Rẹt. Âm thanh ấy vừa mờ ám vừa kích thích tình dục đang không ngừng dâng trào. Đường Dã không nhẹ nhàng chút nào, anh ngậm lấy nhũ hoa đã dựng đứng, bàn tay to lớn bao bọc bánh bao mềm như bông.

Anh khát khao thân thể cô, nhưng trên hết anh khát khao chiếm hữu trái tim băng lãnh của cô hơn.

Anh lại không biết nên dùng cách gì ngoại trừ tình dục, dùng sự giao hợp cùng cô làm một để đi dần vào con tim cô.

Cả hai đang trong cơn sóng tình dạt dào thì điện thoại Đường Dã vang lên. Cả khoang xe bị tiếng chuông réo rắc đó phiền nhiễu.

Cố Yến Nam thở vội, cô đẩy ngực anh ra, muốn hé miệng bảo anh tiếp điện thoại thì môi bị anh ngậm lấy hôn lấy hôn để.

Móng tay bấm vào bờ vai vạm vỡ của anh.

Giữa răng môi, anh khàn khàn giọng như năn nỉ: "Nam Nam, ngoan nào, anh chỉ muốn em."

Nơi sâu nhất trong tâm khảm như bị nhéo nhẹ, Cố Yến Nam ngừng phản kháng, lại không thắng nổi sự trêu đùa, dẫn dắt từ người đàn ông. Cô sa vào dục vọng.

Gần một tiếng sau, chiếc xe jeep trơ trọi giữa màn đêm mới ngừng động.

Tiếng rên rỉ khoái lạc cũng ngưng tụ trên những giọt mồ hôi nhơ nhớp, nóng bỏng.

Đường Dã chưa lấy lại hơi thở bình thường, anh ôm cô đặt trên đùi mình. Mở lòng bàn tay ra gãy xuống mồ hôi trên vầng trán đầy đặn. Giọng của anh khàn đến đáng sợ: "Nghỉ ngơi tí tôi đưa em về."

Cô chôn mặt trên hõm vai anh, khẽ rầm rì vài chữ coi như đáp lại.

Đường Dã nhếch môi, anh quơ lấy áo sơ mi khoác lên thân thể trần truồng của bạn gái, xong vẫn giữ tư thế thân mật đó.

Khi nãy, lúc cả hai cuồng nhiệt hòa làm một, ai đó gọi cho anh vài lần.

Đường Dã mở ra xem, là Trung Lật Tử. Bọn nhóc này không phải đang ăn uống à, hơn nữa cũng biết anh ở bên Cố Yến Nam, sao còn dám gọi làm phiền.

Mi mắt anh giật nhẹ, quay số gọi cho Trung Lật Tử.

"Anh, ôi, cuối cùng anh cũng nghe máy."

"Chuyện gì?" Rõ ràng là rất mất kiên nhẫn.

Trung Lật Tử hơi lo lắng, chuyện kia… quá đáng sợ.

"Không nói thì cút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!