Chương 39: (Vô Đề)

"Đâu có nghịch đâu, tại tôi thấy anh ta ngồi một mình đáng thương mà."

Hôm nay Đồng Dã cảm thấy vô cùng đắc ý, hắn còn muốn rủ rê người

-chưa

-được

-coi

-là

-bạn

-trai

-mình Vinh Hạ Sinh đến nhồi cơm chó trước mặt tình địch, hơn nữa, hắn còn có một niềm tin mãnh liệt rằng chuyện này có thể thành công.

"Anh ta là cái người…" Tưởng Tức suýt nữa thì lỡ miệng, tay xoa xoa bình rượu nói. "Gọi tới đi, trông có vẻ biết uống đấy, cho anh ta đến hầu rượu tôi."

Vinh Hạ Sinh cảm thấy người trẻ tuổi quả là những tên nhóc thiếu kiên nhẫn, anh cau mày kéo kéo tay áo Đồng Dã, nhìn đối phương như đang cầu xin.

Thấy Vinh Hạ Sinh như vậy Đồng Dã bèn đầu hàng, làm sao hắn còn có thể tiếp tục làm loạn khi người này làm nũng xin tha cơ chứ?

"Rồi rồi rồi, không gọi anh ta tới." Đồng Dã dỗ Vinh Hạ Sinh. "Tôi chỉ đùa thôi mà."

Đồng Dã đẩy đĩa đồ ngọt về phía Vinh Hạ Sinh. "Anh ăn chút đi, đừng để đói rồi đau dạ dày."

Tưởng Tức mang theo vẻ mặt tiếc nuối nhìn hai người.

Có Vinh Hạ Sinh ở đây nhất định Đồng Dã sẽ không uống thoải mái cùng y, mãi mới lôi được một người để chuốc rượu đến, cuối cùng Đồng Dã lại làm phản.

Thôi đành vậy.

Ai bảo anh em như chân tay, người tình như máu thịt cơ chứ.

(Biến tấu từ câu gốc: "Huynh đệ như thủ túc, thê tử như y phục" ("Anh em như chân tay, vợ con như áo mặc") của nhân vật Lưu Bị trong Tam Quốc Diễn Nghĩa)

Tưởng Tức ngồi đối diện hai người, nhàm chán vừa uống rượu vừa nhìn hai người bọn họ thì thầm to nhỏ.

Đồng Dã đang cùng Vinh Hạ Sinh đoán xem miếng bánh màu trắng kia là vị vani hay vị dâu, đột nhiên nghe thấy âm thanh của một người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu mình.

Âm thanh của một người đàn ông phiền phức.

Thẩm Yển cười nói. "Không ngờ lại trùng hợp thế này, ở đây mà cũng có thể gặp được các cậu."

Tay Vinh Hạ Sinh còn cầm một miếng bánh, trong giây lát cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Đồng Dã không ngờ người này lại tự bước tới, hắn cũng không tức giận mà bình tĩnh cười đứng dậy đối mặt với Thẩm Yển. "Ây da, trùng hợp quá anh giai."

Thẩm Yển cười cười với hắn, sau đó nghiêng đầu nhìn Vinh Hạ Sinh. "Hạ Sinh, lâu rồi không gặp."

Thực ra cũng không quá lâu, nhưng quả thực từ lần tỏ tình trước đó thì hai người không liên lạc với nhau nữa.

Vinh Hạ Sinh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, anh thậm chí còn không biết mình phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với Thẩm Yển. Khi đối phương chào hỏi mình, não anh đột nhiên hoạt động chậm lại, chỉ biết ngây ngốc gật đầu rồi cười một cái. "Đã lâu không gặp."

Đồng Dã cảm thấy phiền khi nghe Thẩm Yển gọi Vinh Hạ Sinh là "Hạ Sinh" cứ như hai người thân thiết với nhau lắm, nhưng chú nhỏ nhà này còn chẳng thèm nhớ tên anh đâu!

"Bọn tôi đang bàn chuyện quan trọng ở đây." Tuy rằng Đồng Dã muốn khoe khoang mối quan hệ thân thiết của mình và Vinh Hạ Sinh, nhưng hắn biết chú nhỏ nhà mình không muốn người kia có mặt ở đây, cho nên hắn đành hy sinh lòng tham của mình mà đuổi kẻ phiền phức này đi. "Gặp người ngoài giờ không tiện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!