Chương 37: (Vô Đề)

Trên đường đi đón Đồng Dã Vinh Hạ Sinh cứ nghĩ mãi về chuyện này, anh quả thực không nhớ rõ liệu bản thân đã từng cho Thẩm Yển số điện thoại của mình không. Từ trước đến nay anh đều như vậy, anh chỉ nhớ những chuyện liên quan đến mình, còn đối với những điều hoặc những người không liên quan, chỉ cần quay đầu đi là anh có thể quên sạch sẽ.

Tới trường của Đồng Dã, anh lại tìm một phòng học trống như lần trước. Đọc sách chưa được vài trang thì Hà Khải đã gọi điện thoại lại nhắc nhở rằng cậu ta đã gửi mail để anh xem trước hợp đồng.

Bởi vì nghĩ đến Thẩm Yển nên Vinh Hạ Sinh bắt đầu hơi do dự.

Đang nói chuyện hợp đồng với Hà Khải, Đồng Dã vừa tan học đã chạy vào.

Vinh Hạ Sinh ngồi nơi đó mặc chiếc áo sơ mi của ngày đầu tiên hai người gặp nhau, tóc mái chưa được cắt vẫn dài chặn ngang cả tầm mắt.

Đồng Dã thấy anh đang gọi điện thoại cũng không làm phiền mà chỉ đi qua ngồi bên cạnh anh. Hắn tiện tay cầm mắt kính Vinh Hạ Sinh đặt ở trên bàn qua nghiền ngẫm nhìn.

Vinh Hạ Sinh cận thị nặng tới tận 7, 8 độ, đối với thị lực tương đối tốt như Đồng Dã thì chiếc kính này có thể làm hắn choáng đầu.

Đồng Dã nghịch ngợm đeo kính của đối phương lên, kết quả là bị chóng mắt đến buồn nôn, thế là bèn dựa trên vai Vinh Hạ Sinh như muốn làm nũng.

Vinh Hạ Sinh đang nói chuyện nghiêm túc bị hoảng sợ, nhưng anh cũng chỉ có thể ngồi im để yên cho người nọ dựa vào mình than thở về việc đầu óc choáng váng.

Đợi đến khi Vinh Hạ Sinh nói chuyện điện thoại xong, Đồng Dã vẫn còn muốn ăn đậu hũ mà giả vờ yếu đuối. "Anh cận bao nhiêu độ vậy? Đầu tôi choáng quá."

Vinh Hạ Sinh mặt không biến sắc đẩy đối phương từ trên người mình xuống, cúi đầu nhìn điện thoại.

"Làm sao vậy?" Đồng Dã rất nhạy cảm với Vinh Hạ Sinh, chỉ cần một chút thay đổi của đối phương hắn cũng đều bắt được.

Vinh Hạ Sinh nghe thấy hắn hỏi bèn làm một chuyện mà mình chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Anh nói. "Đồng Dã, có một việc tôi không thể quyết định được, muốn cùng cậu thương lượng một chút."

Đồng Dã nghe thấy Vinh Hạ Sinh có chuyện muốn thương lượng với mình bèn ngồi nghiêm túc hẳn lên. "Vâng thưa chú nhỏ, mời ngài nói."

Vinh Hạ Sinh chưa từng thương lượng điều gì với người khác, từ nhỏ đến giờ mọi chuyện đều do mình anh tự quyết định, nhưng lần này anh lại không rõ bản thân muốn thế nào, cho nên mới cần lắng nghe ý kiến của Đồng Dã.

"Tôi có một đàn em tìm đến nhờ giúp đỡ." Vinh Hạ Sinh nói. "Lâu rồi không liên lạc cho nên đàn em này cũng không phải quá thân thiết, nhưng cậu ấy đột nhiên tới tìm tôi nhờ viết hộ quảng cáo."

"Có trả tiền không?" Đồng Dã nói. "Nếu không trả tiền thì không thể làm không công cho người ta được."

Vinh Hạ Sinh cười. "Có trả, cứ theo hợp đồng mà làm."

"Thế thì khá ổn." Tuy rằng Đồng Dã vẫn không rõ bình thường Vinh Hạ Sinh kiếm tiền sinh hoạt kiểu gì, nhưng có kiếm tiền là tốt rồi.

Mặc dù hắn vẫn chưa có công việc, vẫn chưa bị cuộc đời vả vào mặt, nhưng hắn vẫn hiểu một điều – chỉ có ngày ngày kiếm tiền thì cuộc sống mới đỡ vất vả.

Hơn nữa nếu Vinh Hạ Sinh nhận công việc này, hẳn là sẽ có thêm nhiều cơ hội giao tiếp cùng với những người khác, cho nên Đồng Dã cảm thấy đây là một chuyện tốt. Cứ coi như Đồng Dã vẫn mong muốn chú nhỏ nhà hắn chỉ là của một mình mình, nhưng theo lý trí mà nói thì cuộc sống của một người quá bế tắc thì sẽ không được hạnh phúc.

"Nhưng có một vấn đề." Vinh Hạ Sinh nhìn Đồng Dã. "Đây là công ty của Thẩm Yển."

Đồng Dã câm nín.

"Khi nhận được điện thoại của đàn em tôi đã không nghĩ tới, nhưng sau đó tôi cảm thấy có thể Thẩm Yển đã cho cậu ấy số điện thoại của tôi."

Quả nhiên.

Đồng Dã nghĩ, hai người cho nhau số đằng sau lưng tôi.

Đột nhiên hắn trở nên tủi thân, cúi đầu hừ một tiếng.

"Cậu làm sao thế?"

"Không sao." Đồng Dã không làm nũng nữa, chỉ nghịch nghịch mắt kính của Vinh Hạ Sinh. "Anh nói tiếp đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!