Ngoại truyện 4: Lam Yên thiên
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng mắng cùng tiếng đập đồ, một đám nô bộc ai quỳ thì quỳ, ai trốn thì trốn, trên mặt mỗi người đều có vẻ bối rối.
Cũng không phải nguyên nhân gì to tát, mà chỉ là tiểu Hầu gia vô cùng tôn quý ở bên trong kia bị người khác xúc phạm, nổi giận liền làm phiền đến người vô tội không hề liên quan.
Ta khoanh tay đứng ở cửa phòng, lúc này chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra.
Buổi sáng hôm nay, Khúc Hầu gia làm ầm ĩ trong ngự thư phòng suốt một ngày, kiên quyết muốn Hoàng thượng phái một thị vệ đại nội cho y sử dụng, cuối cùng, Hoàng thượng đánh không lại công lực quấn người của y, không thể không đồng ý.
Chỉ là không nghĩ tới, người trúng chiêu… Vậy mà chính là ta!
"Chậc!" Nắm chặt tay, chửi thầm một tiếng.
Kỳ thật, cũng không phải ta không lý giải được tâm tình của Hoàng thượng, dù sao, nếu để cho Khúc Hầu gia tiếp tục làm ầm ĩ, chỉ sợ cả ngự thư phòng cũng sẽ bị y phá hủy.
Nhưng, vì sao cố tình là ta?
Bản thân cho dù kém cỏi đến mức nào, nhưng ít ra cũng là một hộ vệ kiêm sát thủ hàng đầu, hiện tại lại bị người ta coi như chân sai vặt gọi thì đến đuổi thì đi, thật sự là…
Đang nghĩ vậy, bỗng thấy thanh âm đập đồ trong phòng dần dần nhỏ đi, nhưng ngay sau đó là một tiếng hô to: "Lam Yên!"
Ta hít sâu một hơi, tâm không cam lòng không muốn cất bước vào phòng.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy trên đất là một đống hỗn độn.
Ta quay đầu đi, cố gắng không chú ý đến mấy thứ kia, chỉ lẳng lặng nhìn về phía nam tử tuấn mỹ đang dựa ở trên nhuyễn tháp.
Thật lòng mà nói, người nọ sinh ra cực kỳ đẹp, một khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ, khóe mắt đuôi mày có ý vị phong lưu, vô luận nhìn thế nào, cũng đều là một quý công tử tao nhã.
Chẳng qua giờ phút này, trên người y trùm một cái chăn rất nặng, cả người không ngừng run rẩy, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại cực kỳ vặn vẹo, lầm bà lầm bầm: "Xú hòa thượng kia! Cũng dám đối xử với bản Hầu gia như vậy, ta nhất định phải cho hắn…"
Còn chưa nói xong đã lại hắt xì một cái thật to, rồi mới tiếp tục phát run.
Nghe nói hôm trước Khúc Hầu gia không cẩn thận ngã xuống hồ, cho nên bị nhiễm phong hàn, giờ phút này nhìn thấy thì quả thực không giả.
Chỉ là không biết, hòa thượng mà y nhắc tới trong miệng, lại là người nào?
"Lam Yên." Hầu gia nghiến răng, nói từng chữ từng chữ, "Ngươi, thay ta đi tìm ít xuân dược về đây!"
A? Ngẩn người, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Xuân xuân xuân xuân… Dược? Y vậy mà muốn ta đi tìm cái thứ đó?
Lặp lại lần nữa, ta chỉ là hộ vệ, không phải chân sai vặt!
Đáng tiếc, nam tử trước mặt hiển nhiên không phát hiện gân xanh nổi đầy trên thái dương ta, chỉ biết tự chửi một mình: "Tên yêu tăng kia! Xú hòa thượng!"
Vừa nói, vừa nghiến răng nghiến lợi đá văng chăn xuống đất.
Ngay sau đó, lại lập tức nhặt về quấn thật chặt vào người mình, vẫn run rẩy không ngừng như cũ, không những vậy còn liên tục ho khan.
"Lam Yên, tìm cho ta loại xuân dược mạnh nhất vào!" Hầu gia trợn trừng mắt, vẻ mặt tối tăm, giọng nói chứa đầy căm hận, "Nhớ rõ phải là loại thuốc mà ngay cả thánh nhân uống vào cũng sẽ biến thành cầm thú!"
Ta ở bên nhìn mà thấy kinh hãi. Rốt cuộc là dạng người nào có thể làm cho Hầu gia tức giận như vậy?
Đương nhiên, ta cũng không có cơ hội hỏi ra miệng bởi vì mình đã lập tức bị đuổi ra ngoài.
Rồi sau đó lại là một loạt tiếng chửi bậy, "yêu tăng" "yêu tăng" không dứt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!