Ta dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh vật lướt qua vun vút bên ngoài, khẽ thở dài cất giọng hỏi nhỏ: "Vì sao không thể bỏ trốn cùng với ta chứ?"
Vừa dứt lời, lập tức bị trúng một đấm vào ngực.
Khúc Lâm Uyên liếc mắt trừng ta một cái, hung dữ đáp: "Ngươi nghĩ rằng thân phận của ta là gì? Sao có thể nói đi là đi hả? Một đám người đi theo phía sau kia, tất cả đều là do Hoàng thượng phái tới theo dõi ta, có bọn họ trông coi từng giờ từng phút như vậy lấy đâu ra cơ hội bỏ trốn hả?"
"… Cũng đúng."
Suy nghĩ của Mạc Tây xưa nay rất kín đáo, những người này hiển nhiên là do hắn an bài. Chỉ không biết là, lần này hắn lại muốn sử dụng quỷ kế gì đây?
Chậc! Chính hắn muốn tìm Trì Phong Kì báo thù thì không nói, việc gì phải cố gắng lôi ta xuống nước như thế?
Có trách thì trách ta bình thường rất nuông chiều hắn, tập cho hắn thói quen vô pháp vô thiên, ngay cả chính huynh trưởng của mình cũng dám gài bẫy.
Còn cả nam tử tuấn mỹ đang ngồi ở bên cạnh ta này nữa, không những dung mạo có vài phần tương tự với Mạc Tây, đến ngay cả tính tình cũng chẳng khác gì, đều là người tùy hứng làm bậy.
Day day huyệt thái dương, chỉ có thể cười khổ.
Chẳng lẽ cả đời này của ta, nhất định bị loại người như bọn họ bắt nạt đến chết sao?
"Hòa thượng!" Một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nhào đến, trán nhăn lại tỏ vẻ không kiên nhẫn, "Ngươi rốt cuộc có nghiêm túc nghe ta nói không hả?"
Ta nhìn vào đôi mắt đen láy phủ đầy sương mù kia, hơi hơi thất thần, mãi một lúc lâu mới hỏi: "… Cái gì?"
"Ngươi!" Khúc Lâm Uyên cắn chặt răng, thở dài một cách thất vọng, nói, "Đừng tốn công suy nghĩ nữa, chúng ta hoàn toàn không thể trốn thoát được đâu."
Nghe vậy, ta chỉ bật cười khe khẽ, rồi chậm rãi vươn tay ra ôm y vào trong lòng.
"Không sao. Nếu tạm thời không đi được, ta sẽ cùng ngươi đi thẳng đến Tây Lương cũng được."
"Ngươi đi làm cái gì?" Y liếc mắt nhìn ta một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, cười như không cười hỏi, "Làm nam sủng của ta ư? Cũng không sợ công chúa Tây Lương một kiếm chém chết ngươi sao!"
Ta cũng không tức giận, ngược lại còn nhướn mày khẽ cười nói: "Có thể cùng tranh giành tình nhân với công chúa điện hạ, thật cũng có hứng thú."
Thân thể Khúc Lâm Uyên chấn động, hung tợn nhìn thẳng vào mắt ta, rặn ra từng chữ từng chữ: "Xú hòa thượng! Ngươi không muốn sống nữa có phải không?"
Bộ dáng tức giận của y, quả nhiên cực kỳ đáng yêu.
Ta hơi gập ngón tay, nhẹ nhàng búng một cái lên trán y, tiếp tục mỉm cười.
"Đừng sợ, cho dù có thật sự đánh nhau, ta tự tin sẽ không thua vị công chúa kia."
Y ngẩn người, sau đó hít một hơi thật sâu, khóe miệng run rẩy khe khẽ: "Ngươi là yêu tăng mà, đương nhiên là không ai có thể đấu lại. Chỉ là, ngươi làm ầm lên như vậy, không sợ sẽ cho Tây Lương nhân cơ hội khơi mào chiến sự sao?"
Ta không trả lời, chỉ động tay tháo dây buộc tóc của y ra, rồi mới dùng ngón tay thay cho lược, chậm rãi vuốt dọc theo mái tóc dài mềm mại kia.
Thấy thế y bèn cúi đầu xuống, hỏi một cách giễu cợt: "Không trả lời được sao?"
"Không," nghiêng người về phía trước khẽ đặt một nụ hôn lên hai gò má của y, dịu dàng nói, "Liên quan đến chuyện kia… Ta đã nghĩ xong đối sách giải quyết rồi."
"… Ngươi?" Trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.
Tiếp tục hôn tới đôi mắt của y, cười nhẹ.
"Rất đơn giản, ta chỉ cần đi gặp quốc quân Tây Lương, cầu hắn rút lại cuộc hôn nhân này, tìm cho công chúa một phò mã khác là được thôi." Chỉ trách lúc trước ta nhất thời rối loạn suy nghĩ, mà ngay cả biện pháp đơn giản như thế cũng không nghĩ ra.
Dứt lời, Khúc Lâm Uyên lập tức trợn tròn hai mắt, vẻ mặt rất chi là kinh ngạc.
Y nhếch nhếch môi, cười đến là cứng ngắc, "Ngươi sao có thể gặp được hoàng đế của Tây Lương? Cho dù gặp được, thì lại muốn cầu hắn như thế nào hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!