Ta ẩn trong đám người ở con hẻm, xa xa nhìn nam tử tuấn mỹ cưỡi trên lưng ngựa, rồi mới khẽ thở dài.
Người là đuổi theo, nhưng ta như thế này, quả là không thể xuất hiện trước mặt Khúc Lâm Uyên.
Người tu hành tối kỵ vọng động tình cảm và ý nghĩ, chỉ trách ta nhất thời sơ suất, bị pháp lực phản phệ, thiếu chút bước vào ma đạo. Hôm nay tuy rằng áp chế được ma tính trong người, nhưng hơn mười năm tu vi đã hủy trong một ngày, gương mặt càng… vô cùng thê thảm.
Ta lấy tay đè vành mũ xuống, xoay người muốn chạy, nhưng trùng hợp lại đụng phải người người đối diện.
Lơ đãng thuận theo, bốn mắt nhìn nhau.
Rồi sau đó, chỉ thấy trong mắt người nọ vội dâng lên hoảng sợ.
"Yêu… yêu vật…" Cơ hồ là sợ hãi kêu ra tiếng.
Lòng ta run sợ, sợ dẫn tới rắc rối gì đó, đành phải mau chóng ra tay, trực tiếp làm người trước mặt hôn mê. Ta nhìn lướt qua mọi người, xác định không ai chú ý tới mình thì mới lặng lẽ rời khỏi đám người.
Khuôn mặt ấy… ngay cả ta cũng thấy buồn nôn, sao trách được người khác lại sợ hãi đây.
Ta chỉ đành cười khổ.
Dung mạo này của ta, quả là nửa bước khó đi.
Lòng mặc dù nghĩ thế, nhưng lại đi mua một con ngựa, theo đuôi đội ngũ đón dâu, đi thẳng về phía Tây.
Lần này Khúc Lâm Uyên đi Tây Lương, phô trương vô cùng, cho nên dọc theo đường đi thì cứ thi thoảng lại dừng, tốc độ thật chậm.
Ta cẩn thận từng tí một đi theo, trước sau cũng không quá khoảng cách trăm bước, bởi do dự đi do dự lại, chậm chạp không dám thấy y.
Ta luôn cảm thấy có phần sợ hãi.
Sợ y không nhận ra ta, sợ y thấy mặt ta rồi, sẽ kêu lên sợ hãi y như thế.
Thế là, cứ lần nữa lần nữa.
Đợi cho tới ngày thứ ba, Khúc Lâm Uyên sáng sớm đã ló người khỏi xe ngựa, dựa vào cửa xe ngồi một hồi.
Xa xa nhìn lại, trên tuấn nhan ấy không thấy bất luận nét mặt gì, chỉ là giữa mi có vài phần ủ rũ, cả người không phong lưu phóng khoáng bằng ngày xưa.
Ta ở bên nhìn, chỉ cảm thấy từng cơn lo lắng.
Lòng y nghĩ thế nào, ta sao lại không biết? Đó là xé ruột xé gan, cũng khổ sở chẳng bằng nỗi khổ tương tư này.
Cách hồi lâu, Khúc Lâm Uyên bỗng nhiên lo lắng thở dài, móc từ trong ngực ra một thứ, cố sức quăng ra ngoài. Sau đó chỉ thấy y phẫn hận cắn răng, đọc nhanh một chuỗi dài.
Ta cách có hơi xa, nhìn không thấy rõ, nhưng mang máng có thể luận ra hai chữ "Trường Ly" này, trong lòng hơi sững, lại không hiểu sao đi để ý thứ y vừa ném khỏi xe ngựa.
Cho nên xoay người xuống xe, đi vào cánh rừng bên đường, tìm lại bằng ký ức.
Cuối cùng, ta phát hiện ra một nhúm giấy Tuyên thành trong bụi cỏ bên hồ.
Trên tờ giấy ấy có viết chữ, mở ra nhìn một cái, lại là bút tích mình rất quen thuộc:
Bệnh nặng đã khỏi, cáo từ, chớ nhớ.
Chỗ lạc khoản viết là tên họ của ta.
Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, lâu sau, mới nhớ tới cái lúc mình bắt hổ yêu bị thương, từng ở quý phủ của Khúc Lâm Uyên một lần, sau thì lúc cáo từ lại tìm không thấy y, đành phải để lại phong thư.
Hôm nay, trang giấy ấy từ lâu đã nhăn nhúm không ra hình dạng, cũng không thấy nửa phần rách nát, chỉ có hai chữ "Trường Ly" ngấm nước, tựa hồ có phần không rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!