Chương 3: (Vô Đề)

Vừa rồi chỉ lo trao đổi phật pháp với người khác mà nhất thời quên mất canh giờ, trở về muộn như vậy, chắc chắn Minh Tâm sẽ không ngừng lải nhải.

Nhịn không được cười khổ một cái.

Nếu như nhớ không lầm, ta mới là người làm sư phụ đi?

Lại đi về phía trước vài bước, xa xa trông thấy ở đầu phố dường như có một người đang đứng. Nam tử kia một thân trang phục màu đen, bội kiếm thật dài đeo ở bên hông, lưng dựa vào tường cao, khoanh tay mà đứng. Khuôn mặt của hắn nhìn cũng không tồi, nhưng toàn thân trên dưới đều mang theo sát khí, chỉ cần nhìn cũng biết người này không phải loại lương thiện gì.

Sẽ không phải là một giang hồ nhân sĩ chứ?

Ta cúi thấp đầu, cho rằng cái gì cũng không nhìn thấy, lẳng lặng đi qua người hắn.

Nhưng nam nhân kia lại cố tình mở miệng ngay lúc này, kêu lên: "Đại sư xin dừng bước."

Thanh âm lạnh buốt như băng, không hề có sức sống y như biểu tình trên mặt hắn.

Ta dừng bước chân, chậm rãi quay người lại, mỉm cười.

"Vị thí chủ này… Tìm bần tăng có việc?"

Hắn khẽ gật đầu, nói: "Hầu gia nhà ta đã chuẩn bị sẵn rượu và đồ nhắm, thỉnh cầu đại sư rời bước đến đó."

Khúc Lâm Uyên? Nhanh như vậy đã tìm tới báo thù sao?

Hồ nước lạnh như vậy, ta còn nghĩ ít nhất y phải nhiễm bệnh một thời gian dài chứ.

Ta cau mày, đang muốn đáp lại, lại chợt thấy nam nhân kia lấy từ trong ngực ra một thứ.

Cảm thấy cả kinh, lập tức liền sững sờ tại chỗ.

Đó là một chiếc chuông đồng màu tím — thứ ngày thường Minh Tâm hay đeo ở trên người… Khúc Lâm Uyên ngay cả con tin cũng đã bắt rồi. Y vì tìm ta báo thù, thật sự mất không ít tâm tư đâu.

Giờ này phút này, ta dù có không muốn đến thế nào, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi gặp y.

Vì thế ta khẽ thở dài, nói: "Còn thỉnh thí chủ dẫn đường."

Nhưng mà, hắc y nhân kia cũng không dẫn ta đến phủ Hầu gia, ngược lại đi vào một xóm làng chơi, cuối cùng dừng lại ở cửa một kỹ viện nào đó.

"Hầu gia chờ ở bên trong." Hắc y nhân lạnh lùng nói một câu, vừa chuyển mắt đã không thấy bóng dáng.

Ta nhìn đèn màu treo đầy ngoài cửa, cùng với mấy chữ "Túy Hồng lâu" cực to, cảm giác thái dương khẽ giật giật đau nhức.

Khúc Lâm Uyên cố ý muốn một hòa thượng đặt chân vào nơi phong nguyệt này, tự nhiên là vì mượn nó để nhục nhã ta, chỉ tiếc… Lại làm cho y thất vọng rồi.

Vô luận là thanh lâu kỹ viện, hay là Diêm La địa phủ, với ta tất cả đều như nhau mà thôi.

Ta mở cửa chính rồi bước vào, cũng không để ý tới chỉ trỏ của người khác, lập tức đi lên lầu hai, gõ cửa một gian sương phòng. Không cần hỏi đường, ta tự nhiên có cách biết người mà mình cần tìm kia ở đâu.

Vào phòng, chỉ thấy Khúc Lâm Uyên dựa người trên nhuyễn tháp, mái tóc buông lỏng, quần áo hỗn loạn, vẻ mặt lười biếng, bên cạnh có mấy mĩ cơ làm bạn.

"Hầu gia." Ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, hai mắt đảo xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Minh Tâm.

"Đến đây a." Khúc Lâm Uyên ngước mắt, thanh âm dịu dàng động lòng người. "Mấy ngày trước ta mới được tặng trà mới, nghe nói còn là cực phẩm. Một mình uống thì cảm thấy có chút không thú vị, cho nên cố ý tìm đại sư ngươi đến đây. Chuyện xảy ra có hơi đột ngột, đại sư sẽ không để ý chứ?"

Ta lắc lắc đầu, cười rất chi là vân đạm phong khinh, một mặt đáp: "Hầu gia thật sự là có nhã hứng."

Ở nơi pháo hoa, cùng một hòa thượng uống trà, hưng trí như vậy… Thật sự là thường nhân không thể bằng được.

"Một khi đã như vậy, vậy thượng trà đi." Y nói xong liền miễn cưỡng phất tay, ý cười trên mặt không giảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!