Vừa uống xong độc dược trong chén, ngoài thiên lao đã truyền đến giọng nói quen thuộc.
Sau đó liền thấy Khúc Lâm Uyên liên tiếp đấm đá chạy tới, đầu tóc dài của y buộc hờ ở đằng sau lưng, hơi thở phì phò, quần áo càng lộn xộn kinh khủng, bộ dáng chật vật vô cùng.
Sau khi đứng vững, y cũng không nhìn tới mấy người đứng bên cạnh, chỉ nhìn thẳng tắp vào mắt ta, nói từng chữ một: "Trường Ly, ta tới rồi."
"Chậm một chút rồi." Ta lay lay chén rượu không trong tay, nhẹ nhàng cười.
Vẻ mặt y đột nhiên biến đổi, hỏi với giọng khẽ run: "… Cái gì?"
"Là rượu độc." Trì Phong Kỳ nói ra đáp án trước ta, trong mắt mang theo ý cười lạnh lẽo, rồi nói tiếp, "Hoàng thượng hạ thánh chỉ, đại sư mới vừa rồi đã uống rượu độc rồi, đáng tiếc, Hầu gia đã đến chậm một bước."
"Không có khả năng…" Thân thể Khúc Lâm Uyên chấn động, nét mặt hiện ra vẻ kinh ngạc vô cùng, đôi con ngươi đen nhìn thẳng vào ta, "Ngươi thực sự uống?"
Ta thở dài lo lắng, gật đầu.
Ta tự nhận đánh không lại hai cao thủ võ công ấy, cho nên cũng chỉ đành ngoan ngoãn uống rượu độc thôi, ta cũng là thân bất do kỷ mà.
Y nghe thế, chậm rãi cúi đầu, lẳng lặng đứng tại chỗ một hồi.
Giây tiếp theo, y đột nhiên vọt tới, hung hăng hôn lấy môi ta.
"Khúc…?" Ta bị y đụng phải lùi lại mấy bước liền, nhẩm nhẹ.
Nhưng thấy y trừng ta, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Nếu muốn chết, vậy cùng chết!"
Ta ngẩn ra, y đây là có ý gì? Uống nốt độc dược còn lại trong miệng ta, để tiện cùng ta đồng sinh cộng tử?
Ta nhắm mắt lại, cảm giác ngực nhói một cái. Nam nhân trước mặt này…. Thực sự là quá ngu xuẩn, nhưng ta lại cứ thích điểm này của y.
Thích đến tột đỉnh, hận không thể cùng chết với y; lại muốn đời đời kiếp kiếp bên y, bên y đến thiên trường địa cửu.
Dù là y liều lĩnh, hay là y ngang ngược, ta đều mê cả.
Vì thế ta bất giác vươn tay ra, vòng chặt thắt lưng y, cũng không cắt ngang nụ hôn sâu sắc ấy. Một bên liếc thoáng qua Trì Phong Kỳ một cái, ý bảo hắn có thể đi rồi.
Nam nhân kia tuy rằng tính tình hung ác, nhưng cũng coi như là một người thức thời, lập tức mang theo thủ hạ của hắn im lặng ra khỏi thiên lao.
Sau một lát, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng cười to, thanh âm rất là quen tai.
Ta và Khúc Lâm Uyên đều cả kinh, rốt cục ngừng lại nụ hôn triền miên, lẳng lặng nhìn nhau một hồi, sau đó mặt đỏ cùng nhau.
Tuy rằng đã hôn qua rất nhiều lần, nhưng trước mặt người khác làm loại chuyện này, vẫn là lần đầu tiên, mới vừa rồi không để ý lắm, bây giờ nghĩ tới, thật là có phần xấu hổ.
Lòng thầm nghĩ vậy, tay lại vẫn khoác bên hông y, không có chút ý nào muốn buông ra.
Tiếng cười ngoài lao càng ngày càng to, đến sau cùng, dần dần có chút khàn khàn, xen vài phần đa khổ.
Khúc Lâm Uyên nhìn theo tiếng qua, có phần không được tự nhiên, nói: "Người vừa rồi kia… làm gì mà cười to như vậy?"
"Đại khái là bị ta kích thích." Ta đưa tay khẽ chạm hai gò má y, thoải mái nói, "Đừng sợ, hắn không phải cười ngươi đâu."
Khúc Lâm Uyên lập tức đẩy ta ra, khinh thường hừ nhẹ.
"Ngươi nghĩ rằng ta để ý ư? Dù là người khắp thiên hạ vì chuyện này chế nhạo ta, bản Hầu gia cũng tuyệt không để trong lòng."
"Cũng đúng." Nghĩ đến mới vừa rồi y liều lĩnh hôn mình, nói muốn cùng mình đồng sinh cộng tử thì không khỏi mỉm cười. "Khắp thiên hạ, cũng chỉ có ngươi làm được loại chuyện kinh thế hãi tục này mà thôi."
Y nghe xong, cũng không đáp lời, chỉ trừng ta, nét mặt là tức giận khó nén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!