Sau hai ba canh giờ, mắt thấy sắc trời dần tối, đúng là vẫn có chút đợi không nổi.
Bản thân ta thì không có gì để nói, chỉ có điều, tính cách của Khúc Lâm Uyên xưa nay dễ xúc động, hôm nay bị người giam lỏng, cũng không biết sẽ làm ầm ĩ thế nào.
Trong lòng ngập thân ảnh của người kia, chỉ hận không thể lập tức đến bên cạnh y, thay y chắn mọi nguy hiểm.
Ta nhắm mắt lại, thở dài một hơi, từ từ đứng dậy.
Quả nhiên, chỉ có việc đi tới bên cạnh người ấy, mình mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Về phần có thể bởi thế mà chọc giận Hoàng Thượng hay không, lúc này ta đã hoàn toàn không rảnh bận tâm nữa rồi. Ngay cả việc trở thành địch của mười vạn cấm quân, ta cũng phải rời khỏi thiên lao này mới được.
Ngón tay ta xoa lên cửa lao bằng gỗ, hơi dùng lực, sau một lát, bột phấn nhỏ bé bay ra, phiến cửa gỗ đảo mắt đã rơi vụn đầy đất.
Ta cất bước muốn chạy, lại chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới ngọn đèn yếu ớt, một công tử thân bạch y nhẹ nhàng chậm rãi đi tới.
"Cố thí chủ?" Kinh ngạc hô ra cái tên kia, thực sự không ngờ được lại gặp y ở nơi này.
"Đại sư, đã lâu không gặp." Y chắp tay với ta, cười đến chi là ôn hòa hữu lễ.
Ta nhíu mày, có chút nghi hoặc, hỏi: "Ngươi… vì sao lại đến nơi này?"
"Đại sư không cần kinh nghi, hôm nay tại hạ được người nhờ vả, cho nên mới đến nơi này."
Ta ngẩn người, lập tức bật thốt lên lời: "Khúc Hầu gia?"
"Chính xác. Lúc Hầu gia vừa bị giam lỏng, đã biết Hoàng thượng sẽ làm hại đại sư, cho nên, cố ý sai ta đem cái này chuyển cho đại sư." Cố Kinh Hàn nói rồi móc một chiếc quạt từ trong tay áo ra, đưa tới tay ta.
Chiếc quạt bằng bạch ngọc ấy, chính là đồ vật tùy thân thường ngày Khúc Lâm Uyên hay mang, trên mặt quạt có vẽ một bụi trúc biếc, hôm nay nhìn lại, có thêm một dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp: không bỏ không rời.
Lòng ta căng thẳng, chỉ cảm thấy hô hấp nghẹn lại, nhất thời có chút đầu váng mắt hoa.
Đây chính là lời ngày ấy ta đã nói, thì ra, y quả thật nhớ rõ nó.
Cách hồi lâu, bản thân mới hồi phục tinh thần lại, vội hỏi nói: "Hầu gia, y… có từng nói cái gì không?"
"Chẳng qua là hai chữ." Cố Kinh Hàn khẽ cười một chút, đáp, "Chờ ta."
Tim đập mạnh mẽ, ta chưa bao giờ nhớ y như lúc này.
Ta lẳng lặng đứng hồi lâu, rồi mới một lần nữa trở lại phòng giam, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
"Đã như vậy, chờ thêm ít thời gian cũng không sao cả." Ta vừa thưởng thức cây quạt trong tay, vừa nói lời cảm ơn, "Lần này, thật là làm phiền Cố thí chủ rồi."
"Đâu có." Y liếc mắt nhìn ta, muốn nói lại thôi, "Đại sư…"
"Sao vậy? Thí chủ còn có việc?"
Cố Kinh Hàn gật đầu, có phần hơi ngượng, hỏi: "Nghĩa đệ của ta, hắn… giờ đây khỏe chứ?"
Cách lâu như thế, lòng y vẫn còn yêu vật ấy sao?
Ta lắc đầu, thở dài, đáp: "Tình huống của ma giới, bần tăng không được biết. Nhưng dù thí chủ có ngộ tính cực cao, nếu chịu chăm chỉ tu hành, nói không chừng mấy trăm năm sau sẽ có thể tu thành chính quả."
"Vậy là tốt rồi."Y giống như thở dài một hơi, nói, "Lần trước lúc hắn bị thương, đa tạ đại sư ra tay cứu giúp."
Ta liếc nhìn y một cái, nhướn mày cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!