Chương 22: (Vô Đề)

"Sư phụ…" Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, muốn nói lại thôi.

"Lại làm sao thế?"

"Nếu như Minh Tâm nhìn không lầm, tòa nhà vừa rồi kia, căn bản không có yêu quái."

"À…" Ta thờ ơ đáp một tiếng, nhàn nhạt nói, "Nhãn lực của ngươi tiến bộ không ít ha."

Minh Tâm cắn cắn môi, vẻ mặt hoang mang, hỏi: "Đã là thế, sư phụ vì sao còn thu ba mươi lạng bạc của người ta?"

Ta cũng không đổi sắc, vẫn đi từ từ về phía trước, khẽ cười nói: "Người ta làm chuyện áy náy, cho nên mới sợ quỷ quái tìm tới cửa. Ta hôm nay nhận bạc, tự nhiên chứng minh yêu vật đã trừ, cứ như vậy, vị thí chủ kia mới an tâm được."

"Thế nhưng, sư phụ người rõ ràng đang lừa gạt…"

Ta cau mày, lẳng lặng cười, liếc nhìn hắn một cái.

Minh Tâm dừng một chút, lập tức sửa lại lời: "À, con muốn nói… sư phụ người quả là anh minh."

Tiểu tử này… bản lĩnh gió chiều nào che chiều ấy lại học ngon lành thật.

Vì thế ta khẽ thở dài, thu hồi đường nhìn, tiếp tục đi về phía trước.

Phía sau truyền đến tiếng vang lạ, ta quay đầu lại, một chiếc xe ngựa vút qua bên cạnh.

Xe ngựa đi qua được một hồi, bỗng dưng ngừng lại, một lát sau, có một nam tử trẻ tuổi áo tím hoa phục chậm rãi đi ra.

Người nọ dung mạo tuấn mỹ, thần tình lại là cao ngạo. Y xuống xe rồi cũng không lên tiếng, chỉ hơi nhếch môi, cười như không cười nhìn chằm chằm vào ta.

"Hôm nay lại bận lắm à?" Đã tròn ba ngày không có gặp qua y, hôm nay vất vả gặp gỡ, lại là ở trên đường cái, khoảng cách có vài bước chân, chỉ có thể đứng xa xa nhìn nhau.

Khúc Lâm Uyên vỗ vỗ cây quạt trong tay, than thở: "Mới từ cung trở về, tiếp đó, còn phải tới Thụy Vương phủ dự tiệc."

Thụy Vương phủ?

Lúc nghe ba chữ ấy, lòng ta không khỏi đập mạnh.

Nét mặt lại vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ nói: "Vậy… Hầu gia đi thong thả."

"Hòa thượng thối! Ngươi thấy ta, cũng chỉ có câu nói ấy à?" Y trừng ta một cái, trong con ngươi đen thêm phần buồn bực.

"Không phải ư?" Trên mặt vẫn là vẻ hờ hững như cũ.

"Ngươi…" Y cắn răng, nói, "Không bằng, đi cùng ta đi."

Ta chớp mắt, vô tội đáp: "Ta và Thụy Vương gia lại chả quen, đi tới đó làm gì?"

"Ai muốn ngươi với hắn có quan hệ gì? Ta chỉ là muốn ngươi…" Khúc Lâm Uyên dừng một chút, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ, thanh âm càng đổi càng nhỏ, "Ở trên đường theo ta chút thôi."

"Theo ngươi làm gì?"

"…" Y tức giận không nói được gì, chỉ gắt gao nắm chặt cây quạt trong tay, hung hăng trừng ta.

"Sư phụ, người thật đúng là một khối gỗ mục!" Minh Tâm nhẹ lay ống tay áo ta, đảo cặp mắt trắng dã, nói: "Hầu gia đã bận nhiều ngày, không rảnh ra lúc nào gặp người, cho nên mới muốn nhìn cho đủ trên đường, để an ủi nỗi khổ tương tư. Sư phụ, ngươi quả thật… một chút phong tình cũng không hiểu!"

Có đồ đệ nào dạy dỗ sư phụ như vậy không?

Nói một loạt, nói đến mức ta nghẹn lời, căn bản không biết nên làm sao đáp lại được.

Ta cũng không phải không rõ tâm ý người nọ, chỉ có điều, một khi đã tới Thụy Vương phủ, thì vô cùng có khả năng gặp gỡ ai kia…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!