Ta im lặng thở dài, ôm chặt lấy người trong lòng.
Sau đó chậm rãi đứng dậy, nhìn lướt qua cái cây bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Lam Yên, ngươi có thể xuống rồi."
Cành cây một đợt lay động.
Sau một lát, một bóng đen tung người nhảy xuống.
Lam Yên cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ta một hồi, hỏi: "Hầu gia, y… thế nào rồi?"
"Dược tính đã giải rồi." Ta cúi đầu nhìn Khúc Lâm Uyên đang say ngủ, cười khẽ, một mặt căn dặn, nói, "Nhưng mà, sau khi ngươi đưa y về phủ rồi, tốt nhất là tìm vài người chăm sóc y. Y phục trên người phải đổi hết, lại uống nhiều nước trà thêm, nếu có gì khó chịu, lập tức sai người tìm ta."
"Đã biết." Lam Yên mặt không tình cảm đáp lại một câu, tiến lên vài bước, đưa tay nhận người.
Mắt thấy đôi tay ấy vươn tới, ta lại bỗng nhiên không buông được người trong lòng ra.
"Đại sư?" Hắn hoang mang nhìn ta.
Ta cau mày, xoay người, trong miệng niệm nhẹ: "Thôi, để ta tự đưa y về."
Dứt lời, cũng không đợi người phía sau đáp lại, cất bước đi luôn.
"Đại sư xin dừng bước!"
Gió thoảng, một bóng đen chợt lóe, giây tiếp theo, Lam Yên đã đứng vững vàng trước mặt ta.
"Còn có việc?"
"Đại sư chắc là biết…" Hắn dừng một chút, trên khuôn mặt lạnh lùng rốt cục có thêm chút biểu cảm, "Tình ý của Hầu gia đối với ngài chứ?"
Thân thể hơi cứng, gật đầu có chút không được tự nhiên.
Nam nhân ấy rốt cục nghĩ cái gì? Vì sao nói với người ta là y thích ta?
"Lam Yên nhìn ra được, Hầu gia rất nghiêm túc với đại sư. Chỉ mong đại sư không bởi một thời đùa ác của Hầu gia, mà tùy ý đùa bỡn cảm tình ngài ấy." Hắn nắm kiếm trong tay, trong mắt tất cả đều là hàn ý, "Như vậy, rất không công bằng với Hầu gia."
Trong lòng khẽ động, theo trực giác nhìn về phía người trong lòng.
Thì ra là thế… .
Ta nhắm mắt lại, nhếch môi cười nhàn nhạt.
"Đa tạ thí chủ đã nhắc nhở, về việc này, bần tăng tự có định đoạt."
Dứt lời, đi vòng qua người hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi được vài bước, ta quay đầu lại, cười như không cười, nói: "Không biết ta đã đề cập qua hay chưa, cái tên Lam Yên này… tầm thường quá mức."
Hắn nghẹn lời, trừng to hai mắt, một đôi con ngươi đen hung hăng trợn mắt nhìn ta.
Cách một hồi lâu, hắn mới nghiến răng nghiến lợi, đáp: "Cái tên này, là do chủ nhân của ta lấy."
"Ủa, chẳng lẽ y cố ý?" Ta cau mày, nét cười điềm đạm vô hại, "Tính cách của người kia nhất định khá là tồi tệ."
"So sánh với đại sư, y kém hơn nhiều lắm." Hắn trừng thẳng vào ta, tay cầm kiếm trắng bệch cả ra, nói từng chữ từng chữ một.
Vẻ mặt thật thú vị.
Hoàn toàn không để ý tới sát ý trong đáy mắt ai kia, ta chỉ xoay người sang chỗ khác, dọc đường cứ mỉm cười nhẹ nhàng rời khỏi phủ Thượng thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!