"Cái gì?" Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên trang kinh thư, lơ đãng đáp lại một câu.
Minh Tâm nhìn ra song cửa, ấp a ấp úng nói: "Hầu gia y… Lại tới nữa."
"Vậy sao?" Ngay cả đều cũng không ngẩng lên một chút, biểu tình vẫn thản nhiên như cũ.
"Đã suốt một tháng rồi, Hầu gia dường như ngày nào cũng đến, sư phụ người thật sự không muốn gặp y một lần?"
Khựng lại, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
"Cứ trốn tránh cũng không phải cách hay." Minh Tâm bước đi thong thả qua lại trong phòng, nói: "Thượng thư đại nhân ngày ngày đều phái người đến thúc giục người đi bắt yêu."
Ta quay đầu đi, thanh âm khàn khàn đáp: "Vi sư tạm thời không thể gặp y."
"Bởi vì… Không có duyên phận?" Minh Tâm nghiêng đầu qua, nhướn mày hỏi.
Nhíu nhíu mày, khẽ liếc nhìn hắn một cái, nói vô cùng sâu xa: "Minh Tâm, nghe lén người khác nói chuyện cũng không phải là thói quen tốt, hơn nữa con thân là người xuất gia, càng nên…"
"Ai bảo sư phụ đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người Hầu gia, vậy mà không phát hiện con trốn ở trên cây." Hắn bĩu môi, cắt ngang lời ta giành nói trước, "Hầu gia thích người như vậy, vì sao phải cự tuyệt y chứ?"
Lắc lắc đầu, dịu dàng cười nói: "Thứ gọi là tình yêu này, phải lưỡng tình tương duyệt mới được."
"Một khi đã như vậy, vì sao sư phụ không nói thẳng là người không thích y, ngược lại thế nào cũng phải nhắc đến cái gì mà duyên phận?" Hắn đảo tròng mắt, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Bởi vì người xuất gia không thể gạt người, cho nên sư phụ mới không nói ra miệng được, đúng không?"
"…" Im lặng chống đỡ.
Ta nhắm mắt lại, nhất thời chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn. Đã bao lâu rồi, bản thân lại cũng trở nên chật vật như vậy?
"Con không hiểu, sư phụ rõ ràng có tình ý với Hầu gia, nhưng vì sao càng muốn giả bộ như vô tình?" Bên cạnh, Minh Tâm vẫn truy hỏi không ngừng.
"Hài tử ngốc, vi sư nếu đáp ứng y, sẽ không thể tiếp tục làm hòa thượng nữa."
"Vậy không phải rất tốt!" Hắn vỗ vỗ tay, nói rất là đương nhiên, "Sư phụ người chẳng những tính cách xấu xa, hơn nữa lại tham tài, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào giống hòa thượng, đã sớm có thể hoàn tục."
Xấu hổ.
Cách nói này thật đúng là có hơi quen tai, ngày ấy, Khúc Lâm Uyên dường như cũng mắng ta như vậy.
Y nói, câu nào cũng có lý, nhưng mà…
Mắt nhìn chân trời mờ mịt phía xa, nhẹ nhàng thở dài: "Hữu tình lại như vô tình, vô tình đó là hữu tình. Ta nếu động tình với Hầu gia, chẳng khác nào sẽ vô tình với người trong thiên hạ, cho nên… Chỉ có điểm này, tuyệt đối không được."
Viện cớ!
Nhưng ngoài điều này, ta thật sự tìm không ra lý do nào khác để thuyết phục chính mình.
"Thì làm sao?" Nghe xong lời ta nói, trên khuôn mặt trẻ con tràn đầy hoang mang, "Trong thiên hạ còn nhiều người vô tình, thêm một sư phụ người nữa cũng không sợ nhiều, ít đi một sư phụ người, cũng sẽ không ngại ít nha!"
Lần thứ hai không nói gì.
Ta thật sự không nên thu tiểu quỷ này làm đồ đệ.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy thanh âm của mình chậm rãi vang lên: "Cái gọi là tình yêu, chẳng qua chỉ là một hồi hư ảo, giây lát đã tan biến. Vi sư sớm nhìn thấu hồng trần, tự nhiên không thể lại rơi vào."
Lại một lần, lừa mình dối người.
Nếu ta thật sự có thể siêu thoát phàm trần, hiện giờ sao có thể động tâm động tình?
Minh Tâm yên lặng nhìn ta trong chốc lát, thấp giọng nói: "Hầu gia ngày ngày ở ngoài tự khổ sở, là bởi vì y quá mức ngu dại. Vậy sư phụ người nhìn chằm chằm cùng một trang sách suốt hai canh giờ, lại vì nguyên nhân gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!