Trong góc phòng âm u, có một thiếu niên đang đứng khóc không ngừng.
Ta bước nhanh tiến lên, vỗ nhẹ lên bờ vai hắn, dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Vì sao khóc?"
"Khắp nơi đều là máu, mọi người… đều đã chết…"
Đáy lòng ta bỗng dưng vọt lên một chút dịu dàng, ta bất giác ôm lấy thân thể gầy yếu ấy, một mặt thoải mái nói: "Không sao đâu, mọi việc đã qua rồi. Ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Nhưng mà…" Thanh âm thiếu niên bỗng trở nên khàn khàn, "Ngươi năm đó cũng gạt ta như vậy."
Ta hơi sững người, sau đó chỉ thấy y chậm rãi ngẩng đầu lên, hiện ra khuôn mặt yêu dã, cùng với con người màu xanh biếc.
Trong nháy mắt, ta như bị sét đánh.
Thì ra… là y… .
Ta lùi lại mấy bước liền, đôi mắt đẹp tựa như yêu dị ấy cũng theo như bóng với hình.
"Thế nào? Ngươi đã quên ta sao?" Y cười nhẹ một chút, nghiêng người về trước, nói từng chữ một, "Thì ra, người mà ngươi chính tay giết, ngươi cũng không nhớ được."
Lòng một đợt đau nhức.
Thiếu niên yêu dị trước mặt biến mất không còn, trời đất lại quay lại một mảnh hư vô.
Dị mâu, thù sắc, mệnh mang yêu tà, hại nước hại dân. (mắt khác nhau, màu sắc đặc biệt, mệnh mang theo yêu quái, tà ma)
Họa quốc… hại dân… .
Nếu có một ngày, nếu phải chọn giữa thiên hạ bách tính và người mình yêu mến, ta chỉ có thể chọn thiên hạ này.
Quốc thái dân an, thiên hạ thái bình.
Vì thế, dù có hi sinh bao nhiêu tính mệnh con người, ta cũng không tiếc.
Cho nên, Trường Ly chưa từng hối hận.
Chưa bao giờ từng… .
"Sư phụ, sư phụ!"
Ta bỗng nhiên hoàn hồn, giương mắt, thấy một khuôn mặt xinh xắn gần ngay trước mắt.
"Cái gì?" Ta hơi lui về sau một bước, cảm giác có phần tim đập siêu nhanh.
"Sư phụ," Minh Tâm một tay nâng cằm, bĩu môi, nói, "Người vừa rồi lại không để tâm rồi."
Ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài: "Có sao?"
"Đã vào hạ rồi. Mỗi khi đến mùa này, sư phụ rất dễ thất thần."
Lại sắp đến tháng bảy rồi sao?
Thảo nào, giữa ban ngày cũng nhìn thấy máu tươi đầy đất.
"Minh Tâm, con hãy học thuộc lòng đi, vi sư đi ra ngoài một chút.
Dặn dò qua loa một câu, cũng không chờ hắn trả lời, ta trực tiếp đứng lên, đi ra ngoài.
Một đường đi tới đỉnh núi, đứng yên trên đoạn dốc ấy, bỗng nhiên có loại ảo giác bồng bềnh muốn bay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!