Rõ ràng là trời trong nắng ấm, cảnh xuân vừa lúc, nhưng theo cách nhìn của ta thì trong phủ Thượng thư âm khí nặng nề.
Yêu vật ấy đúng là càng ngày càng kiêu ngạo rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, e là không dễ giết đâu.
Sớm biết thế, lúc ấy không nên nghe lời Mạc Tây nói, cứ tha cho nó mãi.
Ta lắc đầu, nhẹ thở dài.
Chỉ trách thường ngày ta quá mức chiều hắn, bất cứ lúc nào cũng không nỡ lòng nào thấy hắn thất vọng.
"Đại sư, Trường Ly đại sư." Đằng sau truyền tới tiếng bước chân.
Ta nhắm mắt lại, vội vàng giấu đi ưu tư trên mặt.
"Thí chủ," thu người lại làm lễ, nói, "Mấy cô nương hôn mê bất tỉnh ấy, bây giờ thế nào rồi?"
"A… theo sự phân phó của đại sư, hiện nay tất cả đều đã tỉnh lại rồi." Cố Kinh Hàn hơi dừng lại, rồi nói tiếp, "Chuyện yêu vật ấy, đại sư đã có manh mối chưa?"
Ta trầm ngâm một hồi, đáp: "Yêu khí trong phủ này ngày ngày tăng lên, cho nên yêu vật ấy chắc chắn đang ẩn mình trong quý phủ."
"Vậy…"
Mắt thấy vẻ kinh sợ hiện lên trên mặt hắn, ta vội vàng an ủi: "Thí chủ không cần lo lắng, bần tăng nhất định mau chóng bắt được yêu quái ấy."
Đúng là cũng đã kéo dài hơi lâu, nếu không cố sức chút, chỉ sợ bạc chẳng vào tay.
Trong lúc nói chuyện, đã rảo bước tới trước gian sương phòng nào đó rồi.
Tùy ý lướt mắt vào trong, sau đó… dừng bước chân lại.
"Đại sư?"
"Người ở trong căn phòng này là ai?" Ta đưa tay chỉ vào, giống như lơ đãng hỏi.
"Là nghĩa đệ của tại hạ." Cố Kinh Hàn liếc nhìn ta, có chút nghi hoặc, "Đại sư, gian nhà này có gì không thích hợp sao?"
Nghĩa đệ? Thì ra là thế, khó trách hắn có thể quang minh chính đại trốn trong phủ Thượng thư.
"Đại sư?"
Ta cả kinh, theo thói quen nhàn nhạt cười một cái.
"Không có gì, chỉ có điều gian nhà này âm khí quá nặng, tốt nhất là đổi cho vị công tử ấy một gian sương phòng khác."
"Vậy, ta đây liền phân phó người đi quét tước phòng."
Nói dứt lời, người đã xoay sang chỗ khác, cất bước muốn chạy.
Ta nhân cơ hội lấy một tràng hạt xuống, nhẹ nhàng bắn ra, đụng trúng vào đầu gối đang chạy của hắn.
"Áu!" Nam tử trước mặt lập tức đáp lời rồi ngã xuống.
"Thí chủ cẩn thận."
Ta nhẹ nhàng vươn tay ra, tốc độ bình thường, vừa mới đỡ lấy thân thể trượt xuống ấy, đồng thời mau lẹ cầm lấy cổ tay Cố Kinh Hàn.
Ta cau mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
Mạch tượng của công tử này khá là bình ổn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!