"Ơ? Hầu gia vừa vào triều sớm rồi, chi bằng đại sư tới tiền thính chờ ngài ấy đi."
"Vị thí chủ này…"
"Đại sư muốn tìm Hầu gia à? Vừa hết buổi triều sớm xong, đang ở phòng nghị sự tiếp khách đó! Có cần tiểu nhân dẫn đường không ạ?"
"Ngại quá…"
"Hầu gia? Giờ này thì chắc là đang dùng bữa rồi."
"Xin hỏi…"
"Hở? Đại sư đi loanh quanh cả ngày rồi, còn chưa tìm được Hầu gia sao?"
Ta cố cười gượng, cười đến mức sắp cứng ngắc cả quai hàm.
Từ sáng đến tối, ta hầu như đã đi hết cả phủ Hầu gia, nhưng vẫn không tìm được người kia. Không biết vì sao, mỗi lần đều đến chậm một bước, vừa vặn để vuột mất.
"Hôm nay, Hầu gia chắc là ở thư phòng, đại sư có biết đường không?"
Đương nhiên, nửa tháng vừa qua, ta gần như ngày nào cũng đi đến đó… tìm người.
Ta không dám dừng lại lâu, nói câu cảm ơn xong, vội vã đi về phía thư phòng, kết quả lại mất dấu lần nữa.
Cửa sổ phòng đang mở, lúc mới vừa bước vào, ta tựa hồ đã thấy một bóng áo tím thoáng qua.
Ta không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Khúc Lâm Uyên nhảy cửa đào tẩu ư?
Ý niệm ấy chợt lóe qua trong đầu, ta lập tức bật cười lắc đầu.
Với tính tình của y, sao có khả năng làm loại chuyện này? Mới vừa rồi, chắc là do ta hoa mắt mà thôi.
Đã tròn nửa tháng không gặp y, ngay cả người chậm hiểu như ta, cũng đoán được người ta đang tránh mình.
Trên đời này có nhiều người thấy ta là bỏ chạy, cho nên vốn cũng không coi là gì. Chỉ có điều, kể từ đó, ta vô pháp nói lời từ biệt.
Không thể nói lời từ biệt, chẳng khác nào tạm thời đành phải ở lại đây; mà ở lại đây, tự nhiên sẽ chẳng có ai tới tìm ta bắt yêu; không bắt yêu, thì có nghĩa là ta không kiếm được bạc… .
Khụ khụ, cái cuối cùng ấy, chỉ là thuận tiện nói thôi.
Đương nhiên cũng không phải không tìm được Khúc Lâm Uyên thật, chỉ là, y nếu tránh ta ghê như vậy, thân là người xuất gia, ta cũng đành mặc kệ.
Cuối cùng, ta quyết định để lại một phong thư, sau đó, rời đi.
Lúc đi tới Phổ Pháp Tự, sớm đã có một chiếc xe ngựa ở bên ngoài chờ rồi.
Thì ra, trong phủ Binh bộ Thượng thư đã nhiều ngày nay có nhiều hạ nhân mất tích, mời mấy đạo sĩ hòa thượng tới coi phong thủy liền, kết quả lại chẳng hiểu ra sao cũng đều mất tích. Thượng thư đại nhân nhận định là có yêu ma quấy phá, cố ý phân phó thủ hạ tới tìm chút pháp sư.
Cho nên, ta còn chưa sải bước qua cửa Phổ Pháp Tự, thì đã có xe ngựa chờ đón tới phủ Thượng thư.
Người đứng ở cửa bắt chuyện với ta là trưởng tử của Thượng thư đại nhân, tự nhiên không phải bởi nể mặt ta, mà là chuyện này thực sự không giống bình thường.
Khu nhà hoành tráng ấy, lại có yêu khí bức người, trong phủ đệ khắp nơi đều có làn khí quỷ dị.
Đầu tiên, Cố Kinh Hàn dẫn ta dạo một vòng trong phủ, sau đó lại mang ta vào một gian nhà.
Trong phòng có năm sáu thiếu nữ tuổi xuân đang nằm, người nào người nấy hai mắt nhắm chặt, khí tức yếu ớt.
"Cố công tử, đây là…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!