Mi Nương, Mi Nương, nàng cho ta những phút mê hồn… Nàng lõa lồ ngọc thể, đầu đội tấm da mèo nhỏ, lăn đi lăn lại trên giường ta, lăn tới lăn luitrên người ta. Nàng vuốt một cái, khuôn mặt lập tức biến thành mặt mèoxinh xinh, hiếu động. Qua cơ thể nàng, ta nhận ra rằng, trên đời nàykhông động vật nào mềm mại bằng giống mèo… Lưỡi hồng hồng liếm khắpngười ta, cho ta lên tiên cho ta chết ngột… Ta chỉ muốn ngậm nàng trongmiệng…
Nghĩa miêu mặc áo miêu rộng thùng thình, trong tiếng thanh la tiếng trống, chạy ra sân khấu như một trận cuồngphong, thổi dạt màn đêm phong tình về phía sau. Anh ta nhón chân lượnmấy vòng rất đẹp, rồi ngồi xệp giữa sân diễn, cất giọng tự bạch:
Mỗ đây Miêu chủ Tôn Bính, thuở thiếu thời đã học Miêu Xoang, cùng gánh hát đi khắp bốn phương. Mỗ hát đại hí bốn mươi tám xuất, sắm đủ các vaikhanh tướng đế vương. Vào tuổi trung niên, mỗ chót nói ngông, đắc tộiquan huyện Cao Mật. Quan huyện cải trang đạo tặc, vặt râu mỗ một sợikhông còn, hủy luôn cả duyên nợ với Miêu Xoang! Mỗ bàn giao gánh hát cho người khác, trở lại quê nhà mở quán bán trà. Vợ mỗ Đào Hồng cá lặn chim sa tính tình hiền thục, sinh hạ hai con như vàng như ngọc.
Đáng giậnthay, bọn Tây xâm nhập Trung Hoa, làm đường sắt phá tan phong thủy. Càng căm bọn Hán gian cáo mượn oai hùm, gây tai họa gieo họa cho dân làng. Vợ mỗ bị giặc bờm xơm trên chợ, tai ương từ đó chụp lên đầu. Mỗ đau đauđau từng khúc ruột, mỗ hận hận hận vỡ tim gan..
Nghĩa miêu giọng ca bi thảm, cung bậc cao vút, mênh mông như sóng tràn bờ. Phía sau, đám diễn viên miêu, tay cầm binh khí, đằng đằng sát khí. Phíadưới, đám đông bắt đầu kích động, tiếng dậm chân vang dội pháp trường. Pháp trường chấn động, cát bụi bay tung! Ta cảm thấy mỗi lúc càng thêmlo lắng, điềm bất thường đã đến sau lưng. Lời cảnh báo bên tai văngvẳng, ta rùng mình lưng áo ướt đầm.
Ta bất lực trước đám người tẩu hỏanhập ma, vì một tay không kìm nổi ngựa phi nước đại, một gáo nước khôngthể dập tắt đám cháy ngất trời. Sự tình đã đến nước này, đành phó mặccho trời đất.
Ta lùi về trước lều, bình tĩnh quansát. Trên đài Thăng Thiên, Triệu Giáp lặng lẽ đứng gác bên lồng, tay cầm cọc đàn hương. Tiếng ồn phía dưới át hẳn tiếng rên của Tôn Bính, nhưngta khẳng định ông ta vẫn sống, tinh thần ông ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chuyện kể rằng, một người Cao Mật đi làm ăn xa, lúc lâm chung, bênngoài có người hát Miêu Xoang. Thế là người bệnh nhổm dậy, mắt sáng rực.
Tôn Bính, ông chịu cực hình, sống không bằng chết, nhưng hôm nay ôngtrông thấy mọi người vì ông mà biểu diễn, ông nghe thấy mọi người vì ông mà ca hát, vậy là ông đã sống không uổng một kiếp người! Ta đưa mắt tìm thằng ngố nhà họ Triệu trong đám đông. Thấy rồi, hắn đang chót vót trên cây cột phía bên sân khấu, miệng gào mi
-ao ~ mi
-ao ma quái, tụt xuốngnhư gấu rồi lại leo lên thoăn thoắt như mèo. Ta đưa mắt tìm Mi Nương. Thấy rồi, nàng tóc xõa, tay cầm gậy quật vào lưng một nha dịch. Trậncuồng hoan này biết đến khi nào chấm dứt? Ta ngẩng đầu để đoán chừng giờ giấc, chợt trông thấy đám mây đen đang che kín mặt trời.
Khoảng trên hai chục lính Đức súng đạn đầy người, từ thư viện Thông Đức chạytới. Ta nhủ thầm: Chết rồi! Biết đại họa đang tới gần, ta chạy tới chặnhai tên đầu mục cầm súng lục, định phân trần với hắn về đám người trướcmắt. Ông lính ơi! Thằng khốn, mày có xứng là một ông lính không đã? Ônglính mắt xanh như mắt mèo, sủa một tràng mà ta không hiểu nói gì, đánhta một bat tai rồi gạt ta sang bên.
Bọn lính Đứcchạy lên đài Thăng Thiên, tiếng chân nặng nề, ván lát kêu ken két. Đàidựng bằng gỗ tròn, vậy mà rung rinh chao đảo, hình như không chịu nổiquá tải đột ngột. Ta gọi người trên đài và người dưới bãi: Dừng lại, dừng lại! Dừng… lại! Nhưng tiếng gào của ta quá yếu, không ai thèmnghe.
Bọn lính xếp thành đội hình dày đặc trênThăng Thiên đài, ngó xuống đám diễn viên Miêu Xoang phía xa. Lúc nàytrên sân diễn đang có cuộc hỗn chiến: các diễn viên sắm vai mèo đanggiao chiến với đám diễn viên sắm vai lang sói. Nghĩa miêu ngồi chínhgiữa sân diễn, hát đệm cho cho cuộc chiến bằng một giọng cao vút. MiêuXoang khác các loại hình kịch nghệ ở chỗ trong khi vũ đấu có hát đệm. Nhiều khi lời hát đệm không ăn nhập với nội dung kịch.
Vậy là khi ấy vũđấu trở thành múa đệm cho hát.
Này (ới a) cha ~, này (ới a) mẹ ~ này (ới a) chồng ~. Ngón tay nhỏ ngãi ngứa cho nàng ~ ~, nhỏ thì nhỏ mà mạnh vẫn mạnh ~ ~, nhưng chết rồi ~ thương (à) thương ~~, hai dòng lệ vấn (à) vương ~ ~
Mi
-ao ~ ~ mi
-ao ~ ~!
Ta nhìn bọn lính bằng ánh mắt cầu khẩn, mũi cay xè. Hỡi binh lính của nước Đức, nghe nói ở nước các người cũng có hí kịch, các người cũng có phong tục của các người. Lòng vả cũng như lòng sung, các người đừng cho rằngđám người dưới kia đang khiêu chiến các người. Các người không nên bỏchung một bị đội quân Tôn Bính chống Đức với họ, tuy rằng đội quân TônBính cũng vẽ mặt, cũng hóa trang.
Trước mặt các người chỉ thuần túy mộtgánh hát, diễn xuất của họ có vẻ điên khùng, nhưng đó là truyền thốngMiêu Xoang. Họ tuân theo một tập quán lâu đời của Miêu Xoang: diễn chongười chết xem, vì người chết mà diễn; diễn để đưa người chết lên trời! Vì tử biệt sinh li mà diễn, để người chết thanh thản chia tay với cuộcđời. Họ diễn cho Tôn Bính xem. Tôn Bính là người thừa kế và phát triểnMiêu Xoang rạng rỡ như ngày nay. Họ diễn cho Tôn Bính xem là để nângchén rượu nồng lên bậc đại sư trong nghề nấu rược lúc lâm chung, vừa hợp nhân tình, vừa xuôi đạo lý. Hỡi các binh sĩ người Đức, các người hạsúng xuống, hạ xuống đi, ta xin các người, ta van các người! Các ngườinên thấu tình đạt lý, đừng tàn sát con dân của ta nữa! Vùng Đông Bắc Cao Mật đã máu chảy thành sông, trấn Mã Tang đã hoang tàn đổ nát. Các người cũng do cha mẹ sinh ra, cũng có một trái tim trong lồng ngực, chẳng lẽquả tim của các người đúc bằng sắt? Chẳng lẽ người Trung Quốc ta vô hồnnhư chó lộn trong con mắt các người? Bàn tay các người nhuốm máu ngườiTrung Quốc, chẳng lẽ các người gặp ác mộng về đêm?
– Bỏ súng xuống! – Ta vừa chạy lên đài vừa quát – Không được nổ súng!
Tiếng quát của ta hình như lại là lệnh nổ súng của lính Đức. Một loạt mườimấy tiếng nổ xé rách bầu trời, khói súng chui ra khỏi nòng như những con rắn bạc, vừa bay lên vừa tan ra, mùi thuốc súng xộc vào mũi khiến ta có cảm giác buồn vui lẫn lộn. Vì sao mà buồn, ta cũng chẳng rõ; vì sao màvui, ta cũng chẳng rõ. Nước mắt nóng hổi chảy tràn mi, nước mắt khiến ta nhìn cái gì cũng nhoè đi. Qua màn nước mắt, ta thấy sau khi ra khỏinòng, mười mấy viên đạn đỏ lừ bay thành một đoàn.
Chúng bay rất chậm, hình như do dự chưa quyết, hình như không nhẫn tâm, hình như bất đắc dĩ, hình như định rẽ sang lối khác, hình như định vọt lên trời, hình nhưđịnh chui xuống đất, hình như định dừng lại không tiến lên nữa, hình như cố ý trùng trình kéo dài thời gian, hình như có ý đợi những người trênsân diễn nấp xong xuôi mới xông tới, hình như những viên đạn sau khi rakhỏi nòng được buộc sợi dây điều khiển. Oâi những viên đạn lương thiện, những viên đạn tốt bụng, những viên đạn dịu dàng, những viên đạn trắc ẩn ăn chay niệm Phật, các ngươi bay chầm chậm một tí, để con dân ta ẩn nấp xong xuôi rồi hãy tới, đừng để máu của họ bôi bẩn các ngươi, hỡi nhữngviên đạn tinh khiết! Nhưng đám con dân đần độn của ta trên sân diễnkhông những không nằm xuống tránh đãn, mà lại ưỡn ngực hứng luồng đạnbay tới. Những viên đạn đỏ lừ, nóng bỏng chui vào thân thể họ, người bật ngửa hai tay khua khua, người giang tay như định vin cành hái lá, người ôm bụng lăn quay, máu trào ra từ những kẽ ngón tay. Nghĩa miêu ở giữasân khấu ngã ngửa cùng với ghế ngồi, tiếng ca nửa chừng tắc nghẹn. Loạtđạn đầu tiên của lính Đức bắn gục hầu hết diễn viên trên sân khấu. GiápCon tụt từ trên cột xuống, ngẩn ngơ nhìn một hồi, rồi như chợt hiểu, hắn ôm đầu chạy ra phía sau sân khấu, vừa chạy vừa kêu:
– Nổ súng rồi!… Giết người rồi!…
Ta nghĩ, bọn Đức không đưa Giáp Con ngồi trên đỉnh cột vào tầm ngắm, có lẽ do hắn mặc bộ đồng phục của đao phủ. Bộ đồng phục đã cứu hắn. mấy hômtrước, hắn là nhân vật được mọi người chú ý. Hàng lính đầu sau khi bắnlui về tuyến sau, hàng thứ hai tiến lên, nhất tề giương súng. Động táccủa chúng nhanh nhẹn, kỹ thuật thành thạo, gần như vừa nâng súng lên làmột loạt đạn nổ chát chúa, chúng lẩy cò trong khi nâng, gần như chưanghe thấy tiếng nổ, người trên sân khấu đã trúng đạn.
Trên sân diễn không còn ai sống sót, chỉ có máu tươi đang chảy. Cuối cùngthì dân chúng dưới bãi sực tỉnh, các con dân đáng thương của ta!… Họ ngã dúi dụi, họ đâm bổ vào nhau, gào khóc vang trời dậy đất. Ta trông thấybọn lính Đức trên đài hạ súng xuống, trên những khuôn mặt dài ngoẵngthoáng nét cười thâm hiểm. Chúng dừng bắn khiến ta buồn vui lẫn lộn, buồn vì gánh hát Miêu Xoang cuối cùng của vùng Đông Bắc Cao Mật chếtsạch, vui vì người Đức không bắn đám dân chúng chạy trốn. Thế mà là vuisao?
Tri huyện Cao Mật, trong lòng nhà ngươi còn có gì vui? Có chứ, rấtvui là đằng khác!
Máu của gánh hát chảy dồn về máng ở hai bên rìa sân khấu rồi chảy ra miệng máng hình đầu rồng vốn là đểthoát nước mưa, lúc đầu chảy thành dòng, sau chỉ là từng giọt to, nặng…Đó là nước mắt của rồng! Đúng thế.
Dân chúng bỏchạy sạch, pháp trường còn lại rất nhiều giày dép và những tấm da mèo, vài xác người chết vì bị dẫm đạp. Ta nhìn đăm đăm vào miệng máng hìnhđầu rồng, nhìn những giọt máu tươi rất to, từng giọt chảy tí tách. Màkhông phải máu, đó là nước mắt của rồng. Đúng thế.
Khi vầng trăng đầy quá nửa của ngày 19 tháng Tám tỏa ánh bạc từ trên cao, ta từ huyện nha trở lại pháp trường. Ta vừa ra khỏi cổng nha môn, liềnthổ ra một bụm máu, miệng tanh ngòm như ăn quá nhiều mật đắng. Lưu Phácvà Xuân Sinh băn khoăn, hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!