Nếu coi cuộc đời mỗi người là một bài văn, và những chặng đường đời lànhững câu văn, thì những quyết định trong đời cũng giống như những dấucâu…
Cuộc đời mỗi người bắt đầu từ một dấu chấm hỏi.
Số phận đặt ra nhiệm vụ cho con người phải giải mã dấu hỏi chấm bằng những sự lựa chọn.
Nhưng cuộc sống lại yêu cầu ở con người nhiều hơn là những sự chọn lựa…
Mỗi người phải tự tìm cho mình một cách sống riêng để cuộc đời mình kết thúc bằng một dấu chấm.
Nhưng không phải ai cũng có thể đặt cho mình một dấu chấm.
Không ai có thể viết hộ bài văn cho người khác. Mỗi người chúng ta đều đangtự viết nên bài văn về cuộc đời mình bằng những dấu câu. Dấu chấm hỏi, dấu chấm lửng, dấu chấm phẩy…, và cả những hệ quả đằng sau những dấu suy ra…
Những dấu ba chấm…như là những khoảng lặng…
Sẽ có đôi khi sự mỏi mệt khiến người ta không còn muốn viết tiếp nhữngtrang viết của đời mình. Nếu buông rơi cây bút, đơn giản là bài văn vềcuộc đời bạn sẽ vĩnh viễn dang dở. Không ai muốn đọc một bài văn dangdở. Một bài văn dang dở là một bài văn vô nghĩa.
Còn bạn, bạn sẽ kết thúc bài văn của mình bằng dấu câu nào?
Dấu chấm hỏi, dấu chấm lửng, một dấu chấm…
Hay là… một dấu chấm than?
Theo hướng Lưu Phác ra hiệu bằng miệng, ta nhìn thấy phía khán đài trước mặt có người đám người quần áo sặc sỡ, hình dung cổ quái. Người mặttrắng môi son, người mặt đỏ tai to; người trán xanh mắt vàng, người mặtđen như trôn chảo. Ta giật mình, nhớ lại đội quân cách đây không lâu của Tôn Bính, chẳng lẽ họ tụ tập trở lại, kéo về huyện thành? Mồ hơi ướtđầm, tỉnh hẳn rượu, ta vội vàng chỉnh đốn quần áo mũ mãng, bước tới chỗhọ.
Đám người này vây quanh một cái hòm to tướng màu đỏ, ngồitrên hòm là một người đàn ông dùng màu trắng và màu vàng kim vẽ mặttượng trưng cho một Nghĩa miêu đại trung đại dũng. Ông ta khoác chiếc áo lông mèo màu đen rộng thùng thình, đội mũ lông mèo hai tai dựng đứng, chỗ tai nhọn có hai túm lông trắng. Những người khác, người khoác áolông mèo, người đội tấm da mèo, ai mấy lặng im, vẻ mặt nghiêm túc, nhưsắp đăng đàn biểu diễn.
Mặt hòm để rất nhiều đao thương kiếm kích,
Ngù đỏ rực rỡ, liếc qua cũng biết đó là đồ nghề của gánh hát. Thì ra đây là gánh hát Miêu Xoang của vùng Đông Bắc Cao Mật! Chẳng lẽ họ đến đây biểu diễn? Dân vùng Đông Bắc Cao Mật vốn cứng đầu cứng cổ, ta rất thấm thíađiều này. Kịch Miêu Xoang thần bí mà sâu lắng, khi biểu dĩên có thểkhiến hàng vạn người phát cuồng, mất hết lí trí… Nghĩ tới đây, ta lạnhxương sống, tưởng như trước mắt gươm giáo sáng lòa, ngỡ như bên taitrống chiên dậy đất.
Lưu Phác ghé tai ta nói nhỏ:
– Bẩm ông lớn, tiểu nhân có dự cảm…
– Nói.
– Đàn hương hình là cái mồi nhử, mà các đào kép vùng Đông Bắc Cao Mật là những con cá đến cắn câu.
Ta giữ vẻ điềm tĩnh, mỉm cười, bước đi chững chạc ra vẻ một quan lớn đến trước mặt họ. Lưu Phác đi theo hộ vệ.
Toàn thể gánh hát không ai nói câu gì. Nhưng nhìn mắt họ, ta biết họ có thái độ thù địch.
– Đây là tri huyện đại nhân – Lưu Phác nói – Các người có chuyện gì cứ nói.
Im lặng.
– Các người từ đâu tới? – Ta hỏi.
– Từ Đông Bắc tới – Người ngồi trên nắp hòm trả lời như hát, giọng ồm ồm.
– Đến có việc gì?
– Diễn kịch.
– Ai bảo các người đến đây diễn kịch vào lúc này?
– Miêu chủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!