Chương 41: Tôn bính giảng miêu xoang

Hay hay hay…, màn kịch bắt đầu! Tôn Bính nhốt trong lồng đi diễu phố. Tiết trung thu, nắng vàng chói lọi.

Kìa, dân chúng chen vai đứng kín hai bên đường.

Kìa, đám nha dịch gióng trống khua chiêng đi trước mở đường.

Kìa đám quan quân hùng hổ chặn đuôi, gươm tuốt trần, đạn đã lên nòng. LínhĐức lại càng căng thẳng, vì Tám Chu đêm qua cướp ngục, mưu toan đánhtráo phạm nhân. Tui một mực không nghe, sẵn sàng chịu hành hình, nếukhông, lúc này tui đã ở một nơi ma không biết quỉ không hay, chỉ còn mỗi Uùt Sơn trên cỗ xe này. Tám Chu ơi, Tôn Bính đã phụ lòng các vị, khiếnanh em hồn xuống suối vàng, đầu treo giữa chợ, chỉ mỗi tên tuổi thì trên bảng Phong thần của Miêu Xoang.

Miêu Xoang. "Đàn hương hình. Tôn Bính du nhai"

Bàn tay Tám Chu như chiếc gọng kìm xiết chặt họng tui, mắt nảy đom đóm, tai ù đặc, con ngươi lồi ra, huyệt thái dương giật giật… tui hiểu, thân này sắp đi tong! Không, không thể chết như thế này, chết trong tay Tám Chuthì uổng quá! Tui sống là anh hùng, chết phải cứng cỏi. Anh Tám, TônBính hiểu ý anh. Anh sợ thi triển đàn hương hình, anh sợ khi thụ hìnhtui kêu cha khóc mẹ, anh sợ tui khi ấy, chết chẳng chết cho, sống khôngsống đặng! Anh bóp cổ cho tui chết, để âm mưu của người Đức không thành.

Tám Chu, anh bỏ tay ra, bóp chết tui cầm bằng bóp chết danh tiết tui. Anh chẳng biết, tui phất cờ chống Đức mới thành công một nửa, nếu nhưtui nửa đường bỏ dở, chẳng hóa ra đầu voi đuôi chuột, có thủy vô chung! Tui ước mong ruổi ngựa hát Miêu Xoang, phải sống huy hoàng, chết phảichết bi tráng! Tui những muốn oai phong trên đài cao năm trượng, để bàcon hương thân thức tỉnh, để giặc Tây bạt vía kinh hồn! Lúc nguy khó tui ló cái khôn: hai tay móc mắt, đầu gối thúc bụng Tám Chu. Tui thấy có gì âm ấm vương trên mặt. Tám Chu rã rời tay, cổ tui được giải phóng!

Dưới ánh trăng, tui thấy rất nhiều quan binh đứng xung quanh tui và Tám Chu. Mặt chúng nặng trịch y hệt bong bóng lợn. có mấy cái mặt – bong – bónglợn cúi xuống, tay tui bị tóm, người bị xách lên theo. Mắt tui đã trởlại bình thường, tui trông thấy chủ Cái bang Tám Chu, bạn nối khố củatui, người lật nghiêng run như cái sàng đang sàng gạo. Trên đầu anh chảy ra một chất màu lam, mùi tanh nồng. Lúc này tui mới hiểu vì sao anhbuông tui ra:

không phải do tui phản kháng, mà anh bị bắn một phát đạnvào đầu.

Một tốp lính tiền hô hậu ủng kèm tui đi, qua Nghi môn, qua lầu Giới Thạch, dừng lại ở Nguyệt đài trước sảnh đường. Ngẩng đầulên, tui thấy sảng đường, mênh mông, đèn đuốc sáng trưng. Đèn lồng ghirõ chức danh Viên Thế Khải, treo chính giữa mái hiên, đèn lồng của sảngđường Cao Mật dạt sang hai bên. Bọn lính kèm tui vào trong sảnh, bắt tui quì trên phiến đá xưng tội. Tui lồm cồm đứng dậy, chân run người lảođảo.

Một tên lính đá khoeo chân tui, tui bất chợt ngã lăn ra đất, tuicho hai chân ra phía trước, tui ngồi chứ không chịu quì!

Tuingồi yên vị rồi, ngước mắt nhìn lên, thấy Viên Thế Khải mặt tròn vànhvạnh, bóng như bôi mỡ, thấy Caclôt mặt ngựa vẻ khắc khổ. Tri huyện TiềnĐinh đứng một bên, khom lưng quị gối, trông vừa đáng thương vừa đángbuồn. Tui nghe Viên Thế Khải hỏi:

– Kẻ xấu dưới kia, khai rõ họ tên.

– Ha ha ha ha ha – Tui cười rũ, nói – Viên đại nhân đúng là quí nhân mắtlợn luộc, tui đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, tui đây là đài đầulĩnh ba quân chống Đức, vốn tên Tôn Bính, giờ đội tên đại thánh Nhạc VũMục, đang chịu cực hình trong đình Phong Ba.

– Đèn lồng tiến lại gần! – Viên Thế Khải quát to.

Mấy chiếc đèn lồng giơ ra trước mặt tui.

– Tri huyện Tiền, sao thế này? – Viên Thế Khải lạnh lùng hỏi.

Tiền Đinh vội vã tiến lên, hất vạt phủi tay áo, quì xuống thưa:

– Bẩm đại nhân, ti chức vừa đích thân kiểm tra phạm nhân, Tôn Bính xiềng tay chân ở cột đá dành cho phỉ.

– Vậy tên này là ai?

Quan huyện đứng lên đi tối trước mặt tui ngắm nghía. Tui thấy mắt ông ta chớp chớp như lửa ma trơi.

Tui vươn cằm ra, nói:

– Tiền đại nhân hãy nhìn cho kỹ, ông biết rõ cái cằm của tui. Năm xưa tui có một bộ râu đẹp, nhúng trong nước thẳng như sợi thép. Râu tui đã bịchính tay ông vặt! Còn răng cửa của tui bị Caclôt đạp gãy bằng bángsúng, đúng chưa?

– Ngươi là Tôn Bính, vậy Tôn Bính trong ngục là người nào? Chẳng lẽ ngươi có phép nhân thân? – Tiền Đinh hỏi.

– Tui không có phép phân thân, mà các vị mắt thong manh!

– Các trại các trạm hết sức cảnh giác, đóng chặt cổng chính, sục sạokhông sót các xó xỉnh, bọn giặc bất kể còn sống hay đã chết, đưa hết vềđây cho ta! – Viên Thế Khải ra lệnh cho bộ hạ lão, bọn đầu mục lớn nhỏdạ ran. – Còn ông huyện Cao Mật, hãy đến phòng giam tử tù đưa cái tênTôn Bính về đây, để ta xem thằng nào giả thằng nào thật!

Chỉ lát sau, xác của bốn người hành khất và xác một con khỉ, đã được kéo vềsảnh đường. Nói bốn cái xác là không đúng hẳn vì Tám Chu vẫn chưa chếthẳn, cổ họng đang òng ọc, bọt máu đùn trên mép. Tui ngồi cách Tám Chuchỉ ba thước, mắt Tám Chu vẫn còn nhìn được. ánh mắt Tám Chu xuyên suốttrái tim tui: anh Tám ơi anh Tám, chúng ta đã hai mươi năm bè bạn! Nhớnăm xưa gánh hát tui về diễn Miêu Xoang, anh kéo tui về miếu Bà Cô uốngba chung rượu.

Anh là người mê hát Miêu Xoang, kịch bản dài đến mấy cũng thuộc lòng. Anh có giọng vịt đực, nhại tiếng mèo kêu thật tuyệt! Anhhát điệu làn thảm, giọng ngân dài mênh mông. Oâi người anh em, nhớchuyện xưa mà lòng thổn thức, lời ca không muốn mà trào luôn! Tui đangđịnh cất lời ca thì bên ngoài ầm ầm huyên náo.

Cùng với tiếngxích sắt loảng xỏang kéo trên mặt đất, một đoàn nha dịch áp giải Uùt Sơn vào sảnh đường. tui trông thấy Uùt Sơn, áo dài trắng rách bươm, chânxiềng, tay xích, máu me bê bết, môi rách, miệng khuyết ba cái răng, ánhmắt dữ dằn… Nhất cử nhất động, nhất chiêu nhất thức của Uùt Sơn đềugiống tui, chỉ mỗi răng là gãy hơn một chiếc. Tui bất giác giật mình, thật lòng khâm phục Tám Chu tinh vi.

Nếu không dôi ra một chiếc răngcửa, thì ngay cả mẹ tui cũng nhận không ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!