Bọn tui nghe thấy Viên Thế Khải lệnh cho quan huyện:
– Mau cử người kiểm tra nhà giam xem có phạn nào trốn không?
Bọn tui thấy quan huyện kinh hoảng đứng bật dậy, dẫn bọn nha dịch chạy vềphía nhà giam. Bọn tui nín thở, chỉ tiếc không thể độn thổ. Nghe thấytiếng ông Tư hò hét ở sân nhà giam, nghe rõ tiếng rít của cánh cửa. Bọntui chờ dịp thuận tiện là chạy, nhưng Viên Thế Khải án ngữ ngay trêndũng đạo trước Nghi môn, không chịu đi. Cuối cùng, bọn tui thấy quanhuyện chạy tới trước mặt Viên Thế Khải, lại khuỵu một chân, bẩm báo:
– Bẩm đại nhân, giám thị đã điểm danh, không thiếu phạm nào.
– Tôn Bính thế nào rồi?
– Xích cột vào đá, chắc chắn lắm ạ!
– Tôn Bính là trọng phạm của triều đình, ngày mai hành quyết, nếu để sai sót, các ông liệu giữ lấy cái đầu!
Viên Thế Khải đi về phía bãi tập. Quan huyện vội đứng dậy, lom khom váitheo. Bọn tui thở hắt hơi, như cất được gánh nặng. Nhưng đúng lúc đó, cha tui, người cha chết tiệt, tỉnh lại. Ông lảo đảo đứng lên, cằn nhằn:
– Đây là đâu? Các người định đưa ta đi đâu?
Chú Quậy nắm cổ chân ông giật mạnh. Ông ngã lăn mấy vòng, rồi dừng lại ngay dưới ánh trăng. Quậy và Uùt Liên mỗi người nắm một chân kéo cha tui vào chỗ tối. Ông quẫy đạp dữ dội, quát to:
– Bỏ ta ra, đồ đốn mạt! Ta không đi đâu hết, bỏ ta ra!
Bọn lính nghe tiếng kêu, lập tức ập đến, súng ống loang loáng, cúc đồng trên áo tỏa hào quang. Tám Chu nói nhỏ:
– Các con, chạy thôi!…
Quậy và Uùt Liên bỏ tay, thẫn thờ nhìn cha tui một thoáng, rồi chạy ngược về phía bọn lính. Súng nổ ran, có tiếng thét: Thích khách!… Tám Chu nhưcon diều hâu chồm lên người cha tui. Từ tiếng kêu vọng lại, tui biết, ông đang bóp cổ cha tui bằng những ngón tay như móc sắt. Tui hiểu ý ông, ông bóp chết cha tui, để phá cuộc hành hình ngày mai. Hầu Tiểu Thất dắt tui chạy vào con đường phía tây. Trước mặt bọn tui, đám thơ lại củahuyện đang chạy tới. Hầu Tiểu Thất tung con khỉ lên.
Con khỉ kêu mộttiếng chói tai, quặp chặt gáy một tên thơ lại, lập tức vang lên tiếng rú thất thanh. Hầu Tiểu Thất kéo tui qua phòng thơ lại sang trước cửa đạiđường, lại trông thấy một đám nha dịch từ sảnh Hai chạy tới. Tui nghethấy tiếng súng, tiếng lửa cháy, tiếng gào thét quyện vào nhau trong sân lớn. Mùi máu, mùi khói lửa xộc vào mũi. Aùnh trăng màu nhũ bạc cũng đãbiến thành màu máu.
Bọn tui chạy lên hướng bắc theo con đườngnội bộ. Tiếng chân phía sau ngày càng nhiều, đạn rít trên đầu chíu chíu. Khi chạy đến chỗ nhà bếp ở Đông Hoa sảnh, chợt Hầu Tiểu Thất dướn liềnmấy cái, tay anh nhũn ra, tuột khỏi tay tui. Một dòng màu xanh đen chảyra từ sau lưng như người ta ép dầu.
Giữa lúc tui đang không biết xoay sở ra sao thì một bàn tay kéo tui tạt ngang vào bên trong. Bọn lính ào ào chạy qua.
Thì ra phu nhân quan huyện kéo tui vào tư thất của ông huyện ở Đông Hoasảnh. Bà tự tay lột mũ, cởi áo dài cho tui, cuộn lại rồi ném qua cửa sổphía sau. Rồi bà lôi tôi lên giường, kéo chăn đắp cho tui, thả tấm rèmxanh xuống, ngăn bà nằm phía ngoài. Tối như hũ nút, tui chẳng nhìn thấygì nữa.
Tui nghe thấy binh lính đã sục vào hậu viên, nghe thấytrên đường đi dạo, sân trước, sân sau, đâu đâu cũng có lính. Cuối cùng, giờ phút đáng sợ nhất đã đến: có tiếng chân bước trong Đông Hoa sảnh. Tui nghe có tiếng nói: Bẩm Đô thống đại nhân, đây là tư dinh của quanhuyện. Tiếp theo là tiếng roi quật vào thân người. Tui thấy màn vén lênrồi thả xuống ngay, một người đã chui vào, người này mặc đồ mỏng, nằmsát tui. Tui nhận ra đây là phu nhân, người mà quan huyện từng ôm ấp.
Liền đó là tiếng gõ cửa, rồi từ gõ chuyển sang đập cửa. Tui và phu nhânôm nhau thật chặt, tui cảm thấy bà đang run, tui biết, tui còn run hơnbà. Tui nghe thấy cánh cửa đã bật ra. Phu nhân vội tém chăn thật kỹ chotui, rồi bà vén một góc màn để lộ nửa người, chắc là khi đó phu nhân đầu tóc rũ rượi, áo xống xộc xệch, làm như vừa tỉnh giấc. Một giọng thôlỗ:
– Phu nhân, theo lệnh Viên đại nhân, ti chức đến tìm thích khách!
Phu nhân cười nhạt, nói:
– Đô Thống đại nhân, ông ngoại Tăng Quốc Phiên của ta cầm quân đánh giặc. Để giữ nghiêm quân kỷ, tranh thủ nhân tâm, giữ vững cương thường, nênđã ban hành kỷ luật sắc, đó là quân đội không được xông vào nhà riêngcủa người ta. Nay đám tân binh của Viên Thế Khải đại nhân đã phế bỏ điều lệnh này rồi!
– Ti chức không dám, ti chức mạo phạm phu nhân, xin phu nhân tha thứ.
– Gì mà không dám? Gì mà mạo phạm? Chỗ cần sục thì các ông đã sục rồi, cần xem các ông đã xem rồi. Chẳng qua là các ông khinh rẻ nhà họ Tăngmạt vận, không còn người trong triều, nên mới dám bậy bạ thế này!
– Phu nhân quá lời, ti chức là con nhà lính, phải theo lệnh trên.
– Ông đi gọi Viên Thế Khải đến đây cho ta, ta muốn hỏi ông ấy cho ra nhẽ? Nửa đêm gà gáy sai lính xông vào nhà riêng, làm nhục gia quyến, hủyhoại danh tiết con người ta, vậy ông ấy còn là bề tôi của nhà Đại Thanhnữa không? Tục ngữ có câu: "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ngườiđàn bà thà chết chứ không chịu tai tiếng", ta quyết lấy cái chết để đốimặt với Viên Thế Khải.
Giữa khi đó, bên ngoài có tiếng chân gấp gáp, người nào đó nói nhỏ:
– Quan huyện đã về nhà!
Phu nhân cất tiếng khóc to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!