Cha ơi cha, Triệu Giáp bảo sẽ dùng cọc đàn hương xiên suốt người cha như xiên chả, Mi Nương tui bấn loạn tâm can. Tui chạy lên huyện tìm TiềnĐinh. Cổng huyện đóng kín, lính gác vây quanh, bên trái là quân Vũ Vệcủa Viên Thế Khải, bên phải là lính Đức của Caclôt – tên súc sinh. Tênnào tên ấy mắt gườm gườm. Tui vừa dấn lên, chúng trợn tròn mắt như haiquả lục lạc, đã vậy, còn nghiến răng ken két để trợ oai, mi
-ao ~ ~.
Timtui đập như trống làng, đành ngồi xuống đất, trừ phi mọc đôi cánh, nếukhông, đừng hòng lọt vào trong! Xem ra, bọn lính này võ nghệ cao cường, không như bọn bị thịt của huyện. Bọn lính huyện tui quen nhẵn mặt, chỉcần giúi cho cái gì đấy là xong. Còn bọn này thì không dám coi thường, cứ dấn tới là ăn đạn của chúng. Ngóng mái ngói màu xanh của phòng duyệtán, nước mắt tui ngực áo ướt đầm: cha tui đang bị giam trong đó. nghĩtới cha dạy hát Miêu Xoang, dạy vũ đạo như hành vân lưu thủy, đi thoecha khắp chốn cùng quê, bánh bao thịt dê, bánh phở thịt dê, bánh phởthịt bò, bánh tráng nóng hổi mới ra lò… Quên đi những cái xấu của cha, chỉ nhớ những cái tốt của cha, tui quyết thân liều thân như chẳng có. Tui liều chết định xông lên, chợt nghe sau lưng có tiếng ồn ào…
Miêu Xoang. "Đàn hương hình. Trường điệu"
Từ ngõ son phấn phía tây nam huyện lỵ, một đoàn người ăn mặc lòe loẹt, sắc mặt xanh đỏ tím vàng, cỡ người cao thấp béo gầy, đi ra. Dẫn đầu là mộtanh chàng mặt bự phấn, môi son đỏ chót, trông giống người chết treo. Hắn mặc chiếc áo lụa đỏ dài quá gối (lột của người chết là cái chắc) để lội hai cẳng chân đen nhẻm, bàn chân to bè không đi giày, trên vai có mộtcon khỉ, tay cầm thanh la bằng đồng, nhảy nhót tiến lên. Hắn không phảiai khác, chính là Hầu Tiểu Thất trong đám ăn mày.
Tiểu Thất gõ ba tiếngthanh la: phèng, phèng, phèng… rồi cao giọng hát một câu Miêu Xoang:
Aên mày ăn Tết vui như Tết…
Giọng hắn cao vút, trơn tuột, rất đặc biệt, nghe rồi không biết nên khóc haynên cười. Bọn ăn mày đệm tiếng mèo kêu vào đoạn ngân của cuối câu:
M… eo, m… eo, m… eo!…
Tiếp đó, mấy chú choai choai chụm miệng bắt chước tiếng Miêu cầm, đệm cho Miêu Xoang hát tiếp.
Tơ rưng tr… ưng, tơ rưng tr… ưng, tơ rưng tr… ưng… …
Màn giáo đầu đã xong, tui thấy ngứa ngáy, nhưng hôm nay không còn bụng dạnào mà hát. Tui không muốn hát, nhưng Tiểu Thất thì muốn. Trên đời nàykhông kể là quan hay là dân, ít nhiều đều có mối lo, duy chỉ có ăn màykhông biết lo buồn là gì. Tiểu Thất hát:
Đầu đội giày, chân đimũ, ai nghe tôi hát ngược đời cho nghe… M… eo, m… eo, m… eo. Ta cưới vợ, mẹ mặc áo tang. Quan huyện Tiền đi bộ ngồi kiệu, m… eo m… eo. Chuộtnhắt đuổi mèo chạy khắp phố, tháng Sáu nóng nực tuyết bay bay. M… eo m…eo
Tui lú lẫn một lúc rồi nhớ ra ngay, ngày mai là rằm thángTám. Hàng năm cứ đến ngày mười bốn như hôm nay, là ngày Tết của nhữngngười ăn mày ở Cao Mật. Ngày hôm nay, ăn mày toàn huyện phải đi diễutrên phố lớn trước cổng huyện ba lượt. Lượt thứ nhất, cao giọng MiêuXoang; lượt thứ hai biểu diễn trò; lượt thứ ba, các ăn mày cởi túi vảihoặc ruột tượng bên người ra, trước tiên là Phố Nam, rồi sau lên PhốBắc, các bà các cô đứng sẵn ở cổng, tay bê đấu nếu là lương thực, bátnếu là bột mì, phân loại ra rồi trút vào túi. Ngày này hàng năm, tui cứcho tiền xu vào đầy ống tre quang dầu nhẵn bóng, trút loảng xoảng vàocái bát của một chú ăn mày. Chú ta nhất định sung sướng gào toáng lên: cảm ơn mẹ nuôi đã thưởng tiền! Mỗi lần như thế, bọn ăn mày nhất loạtquay lại nhìn. Biết chúng rất thèm tui, tui cố ý cười duyên với chúng, cố ý ném cho chúng ánh mắt tình tứ, đến nỗi chúng nhào lộn như điên, những người đi xem cũng vui lây. Chồng tui là Giáp Con còn vui hơn bọnăn mày, dậy từ tinh mơ, lợn không thịt, chó cũng không mổ, lúc thì hát, lúc bắt chước tiếng mèo kêu. Giáp Con hát thì không ra gì, nhưng bắtchước tiếng mèo thì tuyệt diệu, lúc là tiếng mèo đực, lúc là tiếng mèocái, lúc là tiếng mèo đực gọi là mèo cái, lúc là tiếng mèo con bị lạcgọi mèo mẹ, người nghe mủi lòng chảy nước mắt, như trẻ mồ côi nhớ mẹ.
Mẹ ơi, bất hạnh tày trời con mất mẹ, mẹ mất rồi con cơ khổ lênh đênh. Cũng may cho mẹ về trời sớm, khỏi kinh hoàng thất thố vì cha… Tui trông thấy đoàn ăn mày đàng hoàng diễu qua chỗ bọn lính đóng quân, hát Mật Xoang, Hầu Thất giọng không run, học tiếng mèo, bọn ăn mày không lạc điệu. Ngày mười bốn tháng Tám ăn mày ở Cao Mật là chúa tể, kiệu của quan huyện gặp đoàn diễu hành cũng phải nhường đường.
những năm trước ăn mày khênh ghế mây, ngồi trên ghế là tên khốn Tám Chu đầu đội mũ giấy kiểu xung thiên, mình mặc long bào màu vàng chóe…
Nếu là dân nghèo mà ăn mặc như vậy thì bị coi là mưu toan làm bậy, toi mạng là cái chắc. Nhưng với lão Chu Bát thì không có chuyện gì xảy ra. Aên mày tự lập thành vương quốc. Cuộc diễu hành năm nay tương đối nhẹ nhàng, bọn ăn mày xúm quanh chiếcghế không, Chu Bát mất tăm không biết đi đâu? Hắn vì sao không về ngồikiệu tỏ rõ oai phong? Quan nhất phẩm đương triều cũng chỉ oai đến thê!
Nghĩ đến đây Mi Nương tui chợt giật mình, tui cảm thấy ngày hôm nay đoàn ăn mày có điều kỳ quái.
Tui sinh ra, lớn lên ở Cao Mật, mườichín tuổi lấy chồng ở huyện. Trước khi lấy chồng, tui đi hát Miêu Xoangkhắp chín thôn mười tám đồn. Huyện thành tuy là nơi rộng lớn, nhưng tuivẫn thường qua lại luôn. Vẫn mang máng nhớ rằng, cha thường dạy hát chobọn ăn mày. Khi đó tui còn nhỏ, tóc cắt kiểu nồi đất, mọi người cứ tưởng tui là con trai. Cha tui nói, con hát với ăn mày là một, vốn là mộtphường, kiếm cơm thực tế là biểu diễn, biểu diễn thực tế để kiếm cơm. Vậy nên, tui có duyên phận với bọn ăn mày.
Do vậy, cuộc diễu hành ngàymười bốn tháng Tám của ăn mày, tui thấy lạ mà không lạ. Nhưng với bọnlính Đức từ Thanh Đảo, lính Vũ Vệ quân từ Tế Nam đến, thì chưa lần nàotrông thấy cảnh này. Chúng lên đạn lách cách, chúng vỗ súng bồm bộp, mắt trợn trừng trợn trạc, nhìn đoàn người kỳ quặc, ồn ào kéo đến. Khi đoànngười đến gần, chúng mới buông súng, nhăn mũi nhíu mày, bộ dạng kỳ quặc. Đám Vũ Vệ quân thì không đến nỗi buồn cười như lính Đức, vì hiểu lờiMiêu Xoang qua giọng hát của Hầu Thất. Lính Đức không hiểu lời nhưngnghe được tiếng mèo kêu. Tui biết những người Đức cảm thấy bực, vì saocó nhiều người nhại tiếng mèo đến thế? Họ tập trung vào đoàn diễu hành, quên cả tui đang có mặt ở đó, có thể lẻn vào trong bất cứ lúc nào. tuihăng lên, đánh bài liều đừng để lỡ thời cơ. tát nước theo mưa, chảo nóng mò đậu, chảo dầu nêm muối, rối tinh lên để Mi Nương lẻn vào.
Nhằm cứu cha khỏi chốn lao tù, Tôn Mi Nương liều chết vào huyện, dù biết thế là trứng chọi với đá, nhưng không thành nhân thì cũng thành danh! Yù đã quyết, chỉ cần chộp lấy thời cơ. Tiếng thanh la của Hầu Tiểu Thất cànglảnh lói, chuyện ngược đời càng hát càng thê lương, dàn đệm m… eo, m…eo, m… eo của đám ăn mày không nghỉ không ngừng, không biết mệt. Một sốăn mày còn nặn đủ bộ mặt kỳ quái trước mặt bọn lính.
Đoàn người tới gầntui, như có ám hiệu, đồng loạt lấy ra bộ da mèo để nguyên cả đầu đuôi, lớn thì khoác lên vai, nhỏ thì đội lên đầu. Bọn lính ngạc nhiên đến sững sờ. Lúc này không lẻn vào thì lúc nào? Tui lách vào khoảng trống giữalính Đức và lính Cảnh vệ, xông thẳng vào huyện đường. Bọn lính chợttỉnh, một thẳng chĩa lưỡi lê vào ngực tui. Một liều ba bảy cũng liều, cứ xông vào, chết bỏ. Chính trong giờ phút nguy cấp ấy, có hai ăn mày khỏe mạnnh tách khỏi đoàn, một người đứng sau giữ chặt hai tay tui. Tui làmnhư vùng ra để xông lên, nhưng thực tế tui không định xông lên. tuikhông sợ chết nhưng lòng tui chưa muốn chết. Chưa gặp Tiền Đinh thì tuichết không nhắm mắt. Tui chẳng qua định tát nước theo mưa. Đám ăn màyvừa kêu la inh ỏi, vừa quây tròn lấy tui, rồi thì tự nhiên tui thấy mình đã ngồi trên ghế mây. Tui định nhảy ra, nhưng họ giữ lại, rồi kiệu lênvai đưa tui đi. Tui ngồi ngất ngưởng trên cao, người nhún nhảy dập dìnhtheo bước kiệu, chợt thấy sống mũi cay xè, nước mắt lã chã. Bọn ăn màyvui mừng như điên, tiếng thanh la của Hầu Tiểu Thất càng vang dội, giọng Tiểu Thất càng vút cao:
Đường chạy theo chân người, chó từ nam bay đến, nhặt chó làm gạch ném, gạch cắn thủng tay người!… M… eo, m… eo, m… eo.
Tui ngồi lắc lư theo nhịp kiệu, bỏ lại huyện đường phía sau lưng. Đội ngũdiễu hành rời phố lớn, rẽ ngoặt, đi mấy chục bước, miếu Bà Cô mái mọcđầy cỏ đuôi chó, đã ở trước mặt. Sau khi rời phố lớn, đoàn diễu hành lập tức dừng ca hát và gào thét, dồn bước đi rất nhanh. Tui hiểu, cuộc diễu hành hôm nay không phải để khất thực, mà vì tui. Không có họ, có lẽ tui đã bị bọn lính Đức đâm thủng ngực.
Kiệu mây nhẹ nhàng hạ xuốngbậc thềm miếu Bà Cô. Lập tức có hai ăn mày cầm tay tui, ừa kéo vừa đẩytui vào gian trong tối mò. Có tiếng hỏi vọng ra:
– Đưa được Cô về rồi hả?
– Rồi ạ, thưa ông Tám – Tên ăn mày đáp.
Tám Chu ngồi trên manh chiếu rách kề bên tượng, Bà Cô, tay cầm một cái bọc sáng nhấp nháy.
– Đốt nến lên! – Tám Chu ra lệnh.
Lập tức có hai ăn mày đánh lửa châm vào cây nến trắng chỉ còn một nửa. Aùnh sáng tỏ khắp gian phòng, khuôn mặt Bà Cô đầy phân dơi cũng bừng sáng. Tám Chu trỏ một manh chiếu, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!