Chương 36: Triệu giáp tự bạch

Ta Triệu Giáp, đao phủ số một Bộ Hình, hành nghề chốn kinh thành trênbốn mươi năm. Đầu người rụng dưới lưỡi đao của ta phải dùng thuyền đểchở, không đếm xuể. Sáu mươi tuổi, đương kim Hoàng Thái Hậu ân chuẩn cho ta về quê dưỡng lão, ban thưởng hàm thất phẩm cho ta. ta vốn định giấutên giấu tuổi ở một nơi khỉ gáy cò ho, trong ngôi nhà đồ tể con ta, đểtu thân dưỡng tính. Di dưỡng tuổi già.

Nào ai ngờ sui gia Tôn Bính, dùng yêu thuật mê hoặc dân chúng, dựng cờ tạo phản, vi phạm quốc pháp, dẫnđến tranh chấp liệt cường. Để trấn áp loại dân bất trị, bảo vệ kỷ cương, Tuần phủ Sơn Đông Viên đại nhân yêu cầu ta trở lại với nghề, thi hànhán phạt đàn hương. Tục ngữ có câu: "Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, chim hót vì người hiểu tiếng chim". Để báo đáp ơn tri ngộ của Viên đại nhân, talại cầm lấy thanh đao giết người. Đúng là:

Sáng sớm mai, taynóng như lò than, ta biết sắp gánh nặng ngàn cân (ái chà chà). Tri huyện Tiền cao ngạo khinh dân, coi lão Triệu như đồ vứt bỏ (ái chà chà). LãoTiền bị tướng đắc sủng triều đình làm nhục, xấu hổ ê chề trước mặt ta(ha ha ha). Người ta thường nói: Người gặp niềm vui lòng thư thái, tướng quân thắng trận dễ xuề xòa! (chà chà chà). Ta mất hai chiếc răng, TiềnĐinh thì mũ ô sa chắc không còn!

Triệu Giáp ta ngồi trước Nghênh phongđình, xem lũ lâu la, khênh vào nhà ta rương to rương nhỏ, của đấy!

Miêu Xoang "Đàn hương hình – Đạo bạch. Quỉ điệu"

Ba Tống, tên cầm đầu bọn sai nha chó cậy gần nhà, cáo mượn oai hùm, mọingười phải gọi hắn là ông Bam ai cũng phải sợ hắn, hôm nay hắn đứngtrước mặt ta cười nhăn nhở. Hôm qua, lưng hắn thẳng đuỗn, hôm như mềmnhư bún. Bọn hậu sinh, ta đây sống trên bốn mươi năm chốn kinh thành, có loại người nào chưa gặp? Có sự việc nào chưa trải qua? Nha dịch trongthiên hạ thằng nào chẳng như con c., nếu nha dịch huyện Cao Mật không là con c., thì Cao Mật không phải đất nhà Thanh!

Tên đầu muc nha dịch váita một cái rất dài, miệng leo lẻo:

– Lão… lão… lão tiên sinh, cho khênh những thứ ngài cần vào chứ ạ?

Ta nhếch mép, giấu nụ cười mỉa trong bụng. Ta hiểu ý nghĩa của một loạttiếng "lão" ở cửa miệng hắn. Hắn định gọi ta là "ông", nhưng rõ ràng takhông phải là ông; hắn định gọi ta "Lão Triệu" nhưng ta ngồi trên ghếdựa do Hoàng thượng ban tặng. Hắn đành gọi là tiên sinh vậy! Đúng là một thằng ranh mãnh! Ta khẽ giơ tay:

– Khênh vào!

Tên đầu mục dài giọng như hát:

– Khênh các thứ của lão tiên sinh vào!

Bọn nha dịch như một lũ kiến đen, khuân những thứ mà hôm trước ta đề xuấtvới Viên đại nhân, vào sân, trình từng thứ một trước mắt ta.

Một thanh gỗ đàn hương dài chừng năm thước, rộng năm tấc, giống thanh thiết giản mà Tần Thúc Bảo sử dụng. Vật này khôngười thể thiếu.

Mộtcon gà trống trắng mào đen, hai chân buộc dây đỏ. Con gà nằm trong bọcmột nha dịch mặt trắng, y hệt một đứa trẻ đang nổi cáu. Con gà to lớnmào đen như thế này là của hiếm, không hiểu kiếm ở Cao Mật hay ở đâu?

Một bó dây da trâu sống sặc mùi diêm sinh trắng, màu xanh nhợt như nhựa cỏ.

Hai chiếc dùi đục màu đỏ tía nhẵn bóng, có thể từ thời Khang Hi. Nó đượclàm bằng gỗ táo lâu năm, ngậm no dầu, nặng hơn sắt, nhưng nó không phảisắt, mà là gỗ, dẻo hơn thép. Ta cần loại cứng mà dẻo như thế.

Gạo trắng hai trăm cân, đựng trong hai bao tải to tướng. Gạo loại Một, thơm phức, trắng xanh, ngó qua cũng biết là đặc sản phủ Đăng Châu, huyện Cao Mật không có loại ngon như thế.

Bột mì hai trăm cân, đóng trong bốn túi, túi nào cũng có nhẫn như của nước ngoài.

Trứng gà một làn, quả nào cũng nhuộm đỏ. Có một trứng gà so, vỏ dính máu. Nhìn quả trứng dính máu, ta tưởng tượng con gà mặt đỏ gắt khi đẻ lầnđầu.

Thịt bò một súc, chất đầy chậu, gần như các gân còn đang co giật.

Một chiếc ghênh cỡ mười tám tấc miệng. Ghênh to thật, luộc cả con bò.

……

lại còn nửa cân nhân sâm, Ba Tống thủ trong bọc, tự tay đưa cho ta, qua lần giấy gói mà đã ngửi thấy mùi thơm đắng. Ba Tống hí hửng khoe:

– Bẩm tiên sinh, chỗ sâm này lấy từ cỗ hiệu thuốc Bảy Tần, để trong mộtchiếc thố sứ men xanh, cất trong tủ rương ba lần khóa. Bảy Tần bảo, nếulà giả thì đem đầu hắn ra mà chặt. Sâm này rõ ràng là của hiếm, nói gìuống, tiểu nhân chỉ ôm trong bọc mà bước đi cứ nhẹ tênh, đầu óc tỉnhtáo, cứ như đắc đạo thành tiên!

Ta mở gói giấy, đếm những củ sâm màu nâu, có chỉ đỏ buộc ở cổ từng củ, một củ hai củ ba củ năm củ, tấtcả tám củ. Những củ sâm này, to thì bằng chiếc đũa, nhỏ thì bằng dảiđậu, tất cả đều có râu, nhẹ tênh, làm sao đủ nửa cân? Ta liếc xéo tênđầu mục. Thằng khốn lập tức gập người xuống, nặn ra một nụ cười, nóinhỏ:

– Không có gì qua được mắt lão tiên sinh, tám củ sâm nàychỉ được bốn lượng. Nhà Bảy Tần chỉ còn có vậy. Bảy Tần nói là, chỗ sâmnày sắc đổ vào miệng thì người chết đội nắp áo quan mà dậy. Lão tiênsinh, hay là…

Ta phẩy tay, không nói gì. Nói gì bây giờ? bọn đầu mục là loại ranh như ma, khôn như rận. Hắn khuỵu một chân lễ một lễ. Một lễ của hắn rất có giá, riêng khoản sâm, vào túi hắn phải năm mươilượng. Hắn lôi trong bọc ra một ít bạc lẻ, nói:

– Bẩm viênngoại, đây là tiền mua thịt lợn, tiểu nhân nghĩ, bở béo không đến ngườingoài, nhà tiểu nhân bán thịt lợn thì cần gì mua ở đâu? Vậy nên tiểunhân tự quyết định, chỗ tiền này là tiết kiem từ khoản thịt lợn.

Ta biết, so với khoản nhỏ túi từ nhân sâm thì khoản này bõ bèn gì. Tuy vậy, ta vẫn biểu dương:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!