Mọi người chỉ chờ trong giây lát, Tôn Bính đã vọt lên như cá chép vượtvũ môn, cơ thể cao to nặng nề của ông nhẹ nhàng bay lên cao ba thước, rồi từ từ hạ xuống. Mọi người đều không lạ gì tài năng của ông, chỉ làanh kép hát nghiệp dư, nhào lộn dăm cái trên sân khấu đã thở phì phò, nay thấy ông trổ tài khinh công trác tuyệt, tất thảy đều trố mắt, lạlùng hết sức. Qua ánh lửa, mọi người thấy mắt ông phóng ra những tiathần bí, khuôn mặt đỏ au cũng mang sắc thái thần tiên, vừa quen vừa lạ.
Ông mở miệng, những người quen nghe giọng ông, thấy ngay đây là giọngcủa người khác, rành rọt, âm vang, lẫm liệt:
… Mỗ đây đại nguyên soái, họ Nhạc tên Phi, tự Bằng Cử, người Thang âm, Hà Nam…
Quần chúng thót tim, chẳng khác quả táo đỏ treo trên cành mềm, đung đưa đung đưa, rồi bình ổn rơi xuống, vang lên tiếng đá tiếng vàng.
– Đại nguyên soái Nhạc Phi.
– Nhạc Vũ Mục nhập hồn.
Trong đám quần chúng có một người quì xuống, mọi người nhất loạt quì theo, chỉ thấy Tôn Bính, người được đại nguyên soái nhập hồn, xoay tít quanhđống lửa, đá song phi, nhẹ nhàng, uyển chuyển. Thân hình lúc vươn caolúc cúi thấp, cờ soái sau lưng bay phấp phới, giáp bạc trên người lấplánh như sao. Tôn Bính lúc này không phải là người trần, là con giaolong giữa con người.
Thôi múa, ông vung cây gậy như vung ngọn giáo bạc, đâm trái gạt phải, đỡ trên, tránh dưới, như mãng như sà, quần chúng hoacả mắt, tâm phục khẩu phục, dập đầu lạy như tế sao. Ông thu cây gậy, cất giọng kim mà hát rằng:
Hận thay nước mất, mười hai đạo kim bài, ba quân cùng gào thét, Hoàng Hà cuồn cuộn chảy về xuôi!… Khá thươngthay, chúng phụ lão trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đáng than van thánhchúa chửa hồi triều! Rỡ Hồ phía bắc khi nào sạch, nghiến răng căm uất lũ quyền gian! Căm hờn chất chứa cùng ai tỏ, nuốt kiếm mà than thấu tậntrời!
Mỗ, tên Nhạc Bằng Cử, nay phụng mệnh Thiên đế giáng linhthần đàn, nhập vào Tôn Bính, truyền thụ võ nghệ cho các người, quyết một trận tử chiến với Tây dương. Tôn Ngộ Không đợi lệnh!
Sư huynh sắm vai Ngộ Không tiến lên một bước, quì một chân, nhí nhảnh:
– Có mạt tướng.
– Bổn soái ra lệnh cho ông dẫn mười tám Hầu côn, diễn tập để dân chúng xem.
– Xin tuân lệnh.
Tôn Ngộ Không xiết chặt quần da hổ, giơ tay vuốt mặt. Sau khi vuốt, như đeo mặt nạ, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, linh lợi, sống động, nháy mắtchau mày đúng như khỉ. Mọi người rất buồn cười mà không dám cười. Hầuvương thay đổi nét mặt xong, lộn một vòng tại chỗ. Mọi người ồ lên tánthưởng. Được khen, Hầu vương càng hăng, ném mạnh cây gậy Như ý lên trời, tung mình nhào theo, lộn liền hai cái trên không rồi vững vàng tiếp đất không một tiếng động, vươn tay đón cây gậy Như ý vừa vặn rơi xuống.
Một chuỗi những động tác kế tiếp nhau, không sai lệch nửa phân, chính xácgần như tuyệt đối. Mọi người vỗ tay như điên. Hầu vương thi triển cônthuật trong tiếng vỗ tay, dưới ánh lửa trại, người nhu rồng cuốn, cônnhư rồng bay. Đâm, vụt, gạt, quét, thọc, đón, đỡ, quat, chiêu nào cũngtinh thông, chiêu nào cũng đẹp mắt. Tiếng gậy vù vù, bóng gậy loangloáng. Cuối cùng, Hầu vương trồng gậy đứng thẳng trên mặt đất, cất mìnhnhảy lên đứng một chân trên đầu gậy theo thế kim cô độc lập, tay chengang mày như khỉ nhìn xa. Rồi, lộn một vòng ra phía sau, nhẹ nhàng tiếp đất, vòng tay chào công chúng, không thở dốc, không ra mồ hôi, ung dung thư thái, thật không bình thường. Công chúng vỗ tay hoan hô.
– Giỏi quá!
Nhạc nguyên soái lại ra lệnh:
– Bát Giới nghe lệnh.
Anh ba Bát Giới ngất ngưỡng chạy tới, giọng ồm ồm:
– Có mạt tướng.
– Bổn soái lệnh cho ông biểu diễn mười tám bài đinh ba thuật cho dân xem.
– Mạt tướng tuân lệnh.
Bát Giới kéo lê đinh ba, ngơ ngẩn cười khí với đám đông, y như anh ngố dùng đinh ba đảo phân. Mọi người cũng thấy vũ khí của Bát Giới chính là câyđinh ba bình thường dùng để đảo phân, nhà nào cũng có, ai cũng biết sửdụng. Bát Giới kéo lê đinh ba lượn một vòng, lượn một vòng nữa, rồi lạimột vòng nữa. Dân chúng đã bắt đầu ngán, lại vừa buồn cười, bụng nghĩ, cái ông Bát Giới này sao cứ lượn vòng mãi?
Sau ba vòng, Bát Giới quẳngcây đinh ba, bò vòng quanh bằng bốn chân tay, vừa bò vừa hộc lên như con lợn nái bới cái ăn. Cuối cùng, dân chúng không nhịn được bật cười hahả. Nhìn Nhạc nguyên soái, thấy ông vẫn đứng yên, nghiêm trang lẫm liệt, uy nghi như một pho tượng đá. Quần chúng lại đoán già đoán non:
– Có lẽ tuyệt chiêu là ở phần cuối.
Quả nhiên, Bát Giới sau ba vòng bắt chước lợn dũi đất, hai chân hai tay bònhanh như bay, nhanh hơn cả lợn thật. Bò được mấy vòng, bắt đầu cuộnngười chợt đứng thẳng lên, cây đinh ba đã trong tay từ lúc nào. động tác của Bát Giới trông có vẻ vụng, nhưng người có nghề thấy sự tinh diệunằm trong cái vụng, từng chiêu từng thức đều đúng chỗ. Quần chúng vỗ tay hoan hô.
Nhạc nguyên soái nói:
– Các vị hương thân nghe đây, bổn soái phụng mệnh Ngọc hoàng đại đế, chấp thưởng thần đàn, tụtập dân chúng luyện quyền, bất nhật sẽ cùng Tây dương khai chiến. BọnTây dương là hóa thân của bọn lính Kim. Bọn lính Tây có súng Tây, pháoTây cực kỳ lợi hại, nếu các người không luyện tập võ nghệ thì làm saođương nổi? Thượng đế sai bổn soái chuyển thần quyền cho các người, luyện được thần quyền, dao đâm không thủng, lửa đốt không cháy, rắn như kimcương cũng không thể xuyên thủng.
Các vị thích học thầy nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!