Chương 23: (Vô Đề)

Ông mở mắt, thấy tia nắng lọt qua một chạc cây, rọi xuống. Cảnhtượng mà ông mục kích trên cây, lại thoáng hiện trong đầu, nỗi đau củaông chẳng khác con trâu lúc bị thiến, rúm người lại. Từ giờ phút này trở đi, trong tai ông ầm ầm như tiếng gõ cấp tập của trống và thanh la, ynhư màn dạo đầu của một vở Miêu Xoang. Tiếp theo là tiếng dài lê thê của sáo và kèn bầu, mở đường cho dàn miêu cầm liên miên bất tận những điệpkhúc.

Những âm thanh làm bạn với ông suốt nửa đời người, giúp ông thuầnhóa nỗi đau sắc nhọn trong tim, như gạt đi mỏm nhọn của núi cao, lấpbằng vực sâu nghìn trượng, biến nỗi đau thành cao nguyên mênh mông. Từng đàn chim thước bay lượn rất kịch tính, đệm cho cho dàn nhạc trong lòngông. Chúng như những cụm mây nhỏ có màu lam của ngói lưu ly, nhẹ nhàngbay lượn. Còn như tiếng mổ cốc cốc không mệt mỏi của con chim gõ kiếnthì đúng là nhịp phách, cầm trịch tiết tấu của bản nhạc. Tơ liễu phấtphơ trước làn gió nhẹ, y như bộ râu đẹp của ông khi xưa…

Tui tui tui cầm ngược cây côn… mình giắt yêu đao sắc như nước… đi một bướckêu trời… đi hai bước hận đời… Tui tui tui bước gấp, đường mòn heo hútcòn xa lắc…

Tiếng hát bi phẫn dội lại trong tim ông. Ông vịn cây, đứng lên một cách khó nhọc, đầu lắc lư, chân đập đập…

Tang tang tang tang tang tang… tang bụp tang bụp tang bụp… tang! Tôn Bínhtui ngó về quê nhà phương bắc, cuồn cuộn khói đen che kín nửa trời. Vợtui nàng nàng nàng chôn thây bụng cá, các con tui… thảm lắm trời ơi… một gái một trai mệnh táng suối vàng… Đáng hận thay, bọn giặc tóc trắng mắt xanh, độc như rắn rết, táng tận lương tâm, giết người vô cớ, khiến tuitan cửa nát nhà, thân đơn bóng chiếc… Tui tui tui… thảm lắm trời ơi…

Tôn Bính chống cây gậy gỗ táo đã gây tai họa cho ông, loạng choạng ra khỏirừng liễu… tui tui như con nhạn lạc đàn, như hổ xuống đồng bằng, nhưrồng mắc cạn trong vũng hẹp… Ông giơ cây gậy lên, vụt đông vụt tây, vụtnam vụt bắc, những cây liễu bị đáng đến tróc vỏ, cả đàn cây bật khóc huhu…. Bớ giặc Đức, ngươi ngươi ngươi giết vợ giết con tui, ác như loàithú… thù sâu như biển này, tui quyết báo… tang tang tang tang tang tang… thù này không báo, không làm người… Ông vung cây gậy, loạng choạng nhảy xuống sông Mã Tang, nước sông ngập ngang bụng. Tháng Hai tuy băng tan, nhưng vẫn buốt thấu xương. Vậy mà ông không cảm thấy, ngọn lửa báo thùthiêu đốt trái tim ông. Ông lội nước rất khó khăn, nước như bọn lính Tây ngăn trở ông, níu kéo ông. Ông tả hữu đột, vụt mặt nước lia lịa…bốp bốp bốp bốp bốp, mặt nước tung tóe, bọt bắn tứ tung… như hỗ giữa đàn dê…nước bắn lên mặt ông, tối mắt tối mũi, một màu xám nhạt, một màu đỏ nhưmáu… Xông vào nơi hang hùm ổ rắn, giết một lèo máu chảy thành sông, tuitui tui giữ sổ Nam tào, lấy mạng chúng bất kể khi nào… Ông bò cả tay lẫn chân lên mặt đê, quì xuống sờ vết máu chưa khô trên mặt đất… Kiều nhiơi Kiều nhi, nàng đã xuống suối vàng, tui đứt từng khúc ruột… tui choáng mày choáng mặt, tui trời đất quay cuồng, tui tóc tai dựng ngược… Tayông dính đầy máu và bùn đất. Ngôi nhà đang cháy dở, nóng hầm hập. Trobay đầy trời. Ông thấy ngọt mặn đắng cay ở họng, cúi xuống nôn ra mộtbụm máu tươi.

Hai mươi bảy sinh mạng của trấn MãTang bị tàn sát. Mọi người khiêng xác lên mặt đê, đặt thành hàng, đợiquan huyện về khám. Ông hai Trương nhờ cậy mấy thanh niên xuống sông mòvớt xác Đào Hồng cách đó năm dặm và xác bé Bảo, bé Vân, lên bờ, để cùngchỗ với xác người trong trấn. Người ta đáp cho vợ ông cái áo rách lênngười, cặp chân trắng nõn duỗi thẳng, thảm quá!

Tôn Bính nhớ lại nhữngvai nữ tướng mà vợ mình đã sắm, trên đầu cài lông chim trĩ, lưng giắtthanh bảo kiếm, chân đi giày thêu, mũi giày đính quả hồng nhung to bằngnắm tay, tay áo phất phơ, dáng đi uyển chuyển, mặt tựa hoa đào, eo nhưcành liễu, tiếng oanh thỏ thẻ, cái nhìn đắm say… Vợ của tui, nào ai ngờmưa gió dập vùi, sao chịu nổi gió sao sương kiếm, tui tui tui huyết lệchảy tràn… Kìa ma8tt trời đã ngả về tây, vầng trăng sớm treo cao, mụcđồng ca bi tráng, tiếng quạ gọi đêm về… thanh la xủng xoảng, đòn kiệulắc lư, kìa tri huyện Cao Mật đã tới…

Tôn Bínhtrông thấy ông lớn Tiền khom người chui ra khỏi kiệu. Tấm lưng cánh phản của ông vốn luôn luôn thẳng đuỗn, nay gập xuống một cách kỳ quặc. Bộmặt vốn tươi tắn, nay co giật đáng sợ. Bộ râu vốn mượt như lông đuôingựa, nay rối bù khó coi. Cặp mắt vốn tinh nhanh sắc sảo, nay tối rầm, chậm chạp lừ đừ. Hai tay ông không biết làm gì, lúc nắm lại, khi thì vỗtrán. Mấy lính thị vệ đeo vũ khí, thận trọng bám sát ông lớn, không rõbảo vệ ông hay giám sát ông.

Ông xem xét từng thi thể trên đê, khi ấy, mọi người yên lặng nhìn ông. Ông đưa mắt nhìn bao quát đám đông đứng imnhư thóc mục, lập tức mồ hôi trên đầu ướt đẫm tóc. Cuối cùng, ông chấmdứt những bước chân hoang mang. Lấy ống tay áo thấm mồ hôi. Ông nói:

– Các vị phụ lão và bà con, các vị phải kiềm chế…

– Thưa ông lớn, ông lớn định liệu cho chúng con… – những người dân gào khóc, quì cả xuống, đen ngòm một mảng.

– Bà con mau đứng dậy! Xảy ra thảm án này, bản quan lòng như dao cắt, nhưng người thì chết thì không thể sống lại, các vị hãy chuẩn bị áoquan, khâm liệm, chôn cất cho họ mồ yên mả đẹp…

– Lẽ nào người nhà chúng con chết oan uổng như vậy sao? Chẳng lẽ cứ để bọn giặc Tây hoành hành như vậy sao?

– Bà con, nỗi đau của các vị cũng là nỗi đau của ta – Tri huyện nước mắtlưng tròng – Cha mẹ của các vị cũng là cha mẹ của bản quan. Con cái củacác vị cũng là con cái bản quan. Vạn lần mong các vị bình tĩnh, đừngnóng vội, không thể cứ ý mình mà được việc. Ngày mai bản quan lên tỉnhxin gặp Tuần phủ đại nhân, nhất định phải làm cho ra nhẽ.

– Chúng con khênh xác lên tỉnh!

– Không nên, không nên, quyết không nên – Ông lớn vội ngăn – Các vị hãytin ở ta, bản quan sẽ dùng lý lẽ mà ra sức tranh đấu, dù phải trả giábằng cái mũ đầu trên đầu!

Trong khi dân chúng kêu gào thảm thiết, Tôn Bính trông thấy ông lớn Tiền len lén đi tới, ấp úng bảo ông:

– Tôn Bính, phiền ông đi cùng bản quan một chuyến.

Tiếng nhạc hồi vọng trong lòng Tôn Bính, đột nhiên chuyển sang cao trào nhưtrời long, như đất lở, âm thanh cao vút. Lông mày dựng ngược, mắt trònnhư mắt hổ, ông giơ cao cây gậy gỗ táo…

Hỗi tênquan chó má, ngươi đạo mạo mà chỉ giỏi giả vờ, ngươi nói rằng vì dântranh đấu, nhưng rõ ràng ngươi đánh lừa ta, ngươi bắt ta nộp trên lĩnhthưởng! Ngươi làm quan mà không lo cho dân, cam tâm tiếp tay cho giặc. Vợ con ta chết oan chết khốc, không báo thù ta sống bằng thừa! Dù chongươi hai bằng tiến sĩ, dù cho ngươi có là Hoàng đế, ta chẳng coi ngươilà đáng kể!

Ta xắn tay áo, ta xoa bàn tay, ta liều thân như chẳng có, ta quyết đập chết màu… Nhằm đầu quan lớn Tiền giáng mạnh… Chà chà chà, rụng đầu chẳng qua là vết thương bằng miệng bát. Đập chết ngươi, tên tri huyện giúp hổ cắn người… Quan huyện Tiền nhanh nhẹn né tránh, Tôn Bínhđập hụt. Các nha dịch thấy ông lớn gặp nguy, múa đao xông tới định bắtTôn Bính. Tôn Bính gầm lên, chẳng khác con thú bị trọng thương, mắt tóelửa. Đúng là một người liều mạng, nghìn người khó đánh lại. Công chúngđồng loạt ra tay, lửa giận ngất trời. Tôn Bính múa cây gậy vù vù, mộtnha dịch bị quật ngang lưng, lăn lông lốc xuống chân đê. Quan huyện Tiền ngửa mặt than rằng:

– Hừ, bản quan tốn bao tâm cơ, xin có trời xanh chứng giám! Bà con nông dân, chuyện này liên quan đếnngười Tây, nhất thiết không được manh động. Tôn Bính, ông tránh đượcmồng một, nhưng không tránh khỏi ngày rằm, hãy giữ mình cho cẩn thận!

Quan huyện Tiền được các nha dịch bảo vệ, chui vào kiệu. Cỗ kiệu chuyểnđộng, các phu kiệu chạy như bay, chân không bén đất, cả đoàn người bịmàn đêm nuốt chửng. Đêm ấy, trấn Mã Tang thức trắng. Đây đó vang lêntiếng gào khóc của phụ nữ, tiếng đóng áo quan, cho đến khi trời sáng. Ngày hôm sau, họ giúp nhau khâm liệm, chôn cất người chết, các quan tàinhất loạt dùng đinh đóng nắp.

Chôn cất người chếtxong xuôi, mọi người đâm ra ngơ ngác, y như tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Mọi người tụ tập trên đê, nhìn về phía lều trại đường sắt. Nền đường cao to đã đến Liễu Đình, thôn tận cùng phía đông vùng Đông Bắc Cao Mật, cách trấn Mã Tang chỉ sáu dặm. Phần mộ tổ tiên bị đè bẹp, con kênh tiêuúng bị san lấp, phong thủy ngàn năm bị phá hoại, huyền thoại về cắt đuôi sam bắt linh hồn, sống động bày ra trước mắt, cái đầu của con ngườikhông được bảo vệ.

Quan phụ mẫu chỉ là chó săn của người Tây, cuộc sốngkhốn khổ của quần chúng sắp tới gần. Chỉ một đêm mà tóc Tôn Bính bạctrắng, mấy sợi râu còn sót biến thành cỏ khô, sợi rụng sợi gãy. Ông kéolê cây gậy gỗ, nhảy nhót trên đường như một võ sinh dở người. Mọi ngườinhìn ông thông cảm, cho rằng tinh thần ông không bình thường. Không ngờông cực kỳ thông minh khi nói những lời sau đây:

-Thưa bà con, Tôn Bính tui đánh chết tên kỹ sư Đức, tai họa này liên lụyđến mọi người, tui xấu hổ lắm, tui sợ lắm! Các vị hãy trói tui nộp choquan huyện Tiền Đinh, để ông ta nói chuyện tình cảm với người Đức. Chỉcần họ đồng ý thay đổi tuyến đường, Tôn Bính có chết cũng không oánhận.

Mọi người đỡ ông dậy, năm người mười câu khuyên can:

– Ông Bính ơi ông Bính, ông là hảo hán, đáng mặt nam nhi, không sợ quankhông sợ Tây, ông là anh hùng. Tuy họa Mã Tang là do ở ông, nhưng chuyện này khó lòng tránh khỏi. Xảy ra muộn chẳng bằng xảy sớm. Bọn giặc màlàm xong đường sắt, cuộc đời ta cũng khó yên lành! Nghe nói con rồng ấynó núi rung đất chuyển, nhà cửa ta chắc chắn tan tành. Nghe đâu phủ TàoChâu có Nghĩa hòa quyền, cùng giặc Tây một mất một còn.

Ông hãy trốn điTào Châu phủ, đưa về các viện binh, chấn hưng Trung Hoa, diệt giặc Tâydương, cứu chúng sinh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!