Chương 18: (Vô Đề)

Tôn Bính hỏi:

– Ta với Tiền đại nhân có thù oán gì?

Lý Vũ cười:

– Anh già, đúng là người sang hay quên! Ngươi vừa nói hôm qua, rằng bộrâu của quan lớn Tiền không đẹp bằng bộ lông trong đũng quần ngươi, quên rồi à?

Tôn Bính trừng mắt nhìn Lý Vũ:

– Lý Vũ, ngươi là kẻ ngậm máu phun người! Ta nói câu ấy hồi nào? Ta có điên, có ngốc đâu mà nói như thế?

Lý Vũ nói:

– Ngươi không điên, không ngốc, nhưng bị thịt lợn làm cho lú lẫn!

– Ngươi không vu oan giá họa cho ta được đâu! – Tôn Bính nói.

– Mình làm mình chịu mà! – Lý Vũ nói – Ngươi có mặc quần áo vào không? Không mặc thì cứ trần truồng mà đi, muốn mặc thì mặc nhanh lên, bọn takhông có thì giờ đấu khẩu với thằng con hát như ngươi. Tiền đại nhânđang đợi ở công đường để kiểm tra bộ lông của nhà ngươi!

Tôn Bính bị bọn công sai xô đẩy, loạng choạng bước vào công đường huyện. Ông hơi bị choáng, người nóng ran, những chỗ bị thương nhâm nhẩm đau. Ông bịgiam trong đại lao đã ba hôm, trên người bám đầy giòi bọ. Trong ba ngày, ngục tốt lôi ông ra sáu lần, lần nào cũng bịt mắt. Roi da, gậy tày rơinhư mưa trên người, đau đến nỗi ông nhảy như choi choi, đập cả vàotường. Trong ba ngày, ngục tốt chỉ cho ông uống một bát nước đục, ăn một bát cơm hẩm.

Ông cảm thấy đói và khát kinh khủng, người đau như giần, máu trong người gần như bị giòi bọ hút cạn. Ông trông thấy những con vật bé tí bụng đầy máu bám trên tường, lấp lánh từng mảng, giống như nhữnghạt kiều mạch tẩm dầu. Ông cảm thấy không chịu đựng được nữa, thêm bangày nữa, chắc chắn ông sẽ chết. Ông hối hận trong một lúc cao hứng đãnói những câu không nên nói. Ông cũng hối hận về việc đã giành lấy đĩathịt lợn. Ông rất muốn giơ tay vả vào miệng mình một cái để trừng phạtnó đã gây tai họa. Nhưng vừa giơ tay lên, mắt ông nẩy đ đóm, cánh tayđau buốt, nặng như thỏi sắt nguội. Và nó lại buông thõng, bất lực.

Hôm ấy xấu trời, phải đốt mười mấy cây nến đại bằng mỡ cừu trong côngđường. ngọn lửa nhảy nhót, không ổn định, khói tuôn cuồn cuộn. Mùi hoicủa mỡ cừu xộc vào mũi. Ông cảm thấy buồn nôn, trong bụng như có một vật cứng đang va đập, đang cuộn lên, một mùi tanh lợm xộc lên mũi. Ông nônmửa ngay tại công đường, cảm thấy xấu hổ, thậm chí thấy mình có lỗi. Ông lau những vết bẩn trên râu, định nói câu xin lỗi, thì từ phía sau côngđường vọng ra một tiếng "mi

-ao", tiếng kêu trầm, tròn trịa, tỏ ra đãđược huấn luyện thành thục. Tiếng kêu làm ông giật thót, nhấtt thờikhông biết đối phó thế nào. Lúc này, tên công sai áp giải ông đạp mộtcái vào kheo chân ông. Ông khuỵu xuống trên nền đá.

Phủ phục trên mặt đất ông cảm thấy dễ chịu hơn đứng. Sau khi nôn, bụng có khá hơn. Đột nhiên ông cảm thấy mình không nên khóc lóc, xin xỏ. Mình làm, mìnhchịu, đứt đầu chẳng qua là một vết thương bằng miệng bát! Tình hình này, chắc rằng quan huyện không tha ông, giả vờ ngất xỉu cũng không ăn thua! Dù sao cũng chết, vậy thì phải cứng cỏi mà chết, anh dũng mà chết! Chỉsau hai mươi năm là cùng, người ta sẽ viết thành vở rồi đem công diễn, cũng coi là tiếng thơm để đời.

Nghĩ vậy liền cảm thấy máu dồn tronghuyết quản, mạch đập ở thái dương, cái khát cái đói cái đau lập tức giảm đi nhiều, mắt lại trợn, nhỡn cầu lại chuyển động linh hoạt, đầu óc lạitỉnh táo. Sự tích bi tráng của các anh hùng hảo hán mà ông sắm vai, cùng với lời ca khẳng khái lại rộn lên trong ông. Mặc cho hình trượng đả nát thịt, nghiến răng ta chịu không than van! Thế là ông, ưỡn ngực, ngẩngcao đầu, trong tiếng mi

-ao mi

-ao liên chi hồ điệp của bọn sai nha cáomượn oai hùm, trong bầu không khí thâm nghiêm, bí hiểm.

Ông ngẩng đầu lên, trước tiên nhìn thấy, dưới bức hoành Chính Đại Quang Minh, trong ánh sáng rực rỡ của những ngọn nến, là viên quan huyện mặt đỏ râudài, uy nghi như một thần tượng ngồi sau án bằng gỗ nặng trịch, chạm trổ hoa văn. Quan huyện cũng đang chăm chú nhìn ông. Ông phải thừa nhậnrằng, quan huyện dung mạo đường hoàng, không như Lý Vũ miêu tả. Nhất làbộ râu rũ trước ngực, sợi nào sợi ấy mượt như lông đuôi ngựa, rất khácđời.

Ông bất giác cảm thấy xấu hổ, tự nhiên nảy sinh tình cảm thân thiết với quan huyện, chẳng khác gặp lại người anh em ruột thịt xa nhau đãlâu ngày!

Anh em gặp nhau tại công đường, nhớ lại năm xưa lệ vấn vương.

Quan huyện vỗ án vang dội sảnh đường. Tôn Bính giật mình, lại thấy căngthẳng. Nhìn vẻ mặt oai nghiêm của quan huyện, ông như tỉnh giấc mơ, hiểu rằng công đường đâu phải sân khấu, quan huyện đâu phải diễn viên đeorâu, còn mình cũng không phải người hùng trong vở diễn!

– Kẻ dưới kia, nói rõ họ tên!

– Tiểu nhân Tôn Bính.

– Quê quán?

– Làng Đông Bắc.

– Tuổi?

– Bôn mươi nhăm.

– Nghề gì?

– Bầu gánh hát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!