Chương 16: (Vô Đề)

Tên súc sinh quả là một quái thai, hắn đánh hơi thấy ác ý của Viên đại nhân sau câu đùa, nhận rõ bản mặt của đại nhân sau tiếng cười. Hắn tụt vộixuống đất, phủ phục nói:

– Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân đã cáo lão về quê, thực tình không dám cướp bát cơm của các đồng nghiệp ở huyện!

– Thì ra ông ngại chuyện ấy – Viên đại nhân nói – Đa tài đa lụy mà!

Súc sinh nói:

– Đại nhân đã đánh giá cao tiểu nhân, tiểu nhân đành khoe vụng vậy.

Viên đại nhân nói:

– Ông nói đi, các loại hình phạt của từng triều đại, của phủ quan, củadân gian đã từng sử dụng, nói chầm chậm để dịch cho ông Tây nghe!

Tên súc sinh nói:

– Tiểu nhân nghe sư phụ của tiểu nhân nói, trong các loại hình phạt màbản triều đã sử dụng, không loại nào kinh khủng bằng lăng trì!

Viên đại nhân nói:

– Loại này sở trường của ông, xử tên Tiền Hùng Phi tại Thiên Tân, ôngdùng hình phạt lăng trì; lăng trì ghê gớm rồi, nhưng chết vẫn nhanh!

Nói tới đây, Viên đại nhân nhìn ta gật gật đầu. Phu nhân, Viên đại nhân tai mắt khắp nơi, chắc chắn biết Tiền Hùng Phi là em ruột ta. Quả nhiên, ngài cười rất hóm nhìn ta – bộ mặt thì tươi cười, nhưng ánh mắt thì sắcnhư răng rắn rết – làm như chợt nhớ ra, hỏi:

– Ông Huyện Cao Mật, nghe nói mưu sát bản quan Tiền Hùng Phi là anh em họ của ông?

Phu nhân, ta nghe như sét đánh ngang tai, ướt đầm mồ hôi lạnh, lóng ngóngquì xuống, cái đầu của chồng phu nhân hôm nay thật tội nghiệp! Ta nổicáu nghĩ, dân gian có câu: "Sống chết cũng ngỏng c. lên trời", cứ sựthật mà nói để khỏi thấp thỏm. Ta nói: "Khải bẩm đại nhân, Tiền Hùng Phi và ti chức là anh em cùng mẹ khác cha, em thứ ba, vì ông chú họ khôngcó con trai, xin nuôi hắn để có người nối dõi". Viên Thế Khải gật đầu:"Quả nhiên con rồng cháu giống, mỗi người một vẻ.

Thư ông gửi hắn, tađều xem, đúng là tiến sĩ kép, con cháu danh thần, thư nhà mà nghị luậnđâu ra đấy, câu chữ chặt chẽ! Thư hắn gửi cho ông – ông chưa được xem –là một thư cắt đứt quan hệ, trong thư hắn chưởi ông tệ hại. Tri huyệnCao Mật, ông là con người thực thà, thông minh, bản quan xưa nay vẫn cho rằng, thực thà là thông minh. Tri huyện Cao Mật, cái mũ trên đầu ôngtuy không có cánh, nhưng suýt nữa thì bay! Đứng dậy đi!". Phu nhân ơi, ngày hôm nay là một ngày lạ lùng, bao nhiêu là nguy hiểm, phu nhân không có lý do gì ngăn ta uống thật say!

Phu nhân, chúng ta chỉ biếtchú Ba bị tội lăng trì tại Thiên Tân, nhưng không nghĩ rằng người thihành án lại là tên súc sinh Triệu Giáp, quả nhiên, "Không phải oan giakhông gặp nhau", chà, Viên Thế Khải quả là thâm, miệng nam mô bụng daogăm, ta rơi vào tay lão, e rằng lành ít dữ nhiều! Uống đi, phu nhân, phúc hay họa đây, họa tránh cũng không thoát, đời người một trăm năm; đời cây cỏ một mùa thu, ta xem như đã xong rồi!

Aùnh mắt tên súcsinh rất gian, cứ lia ngang trên cổ ta. hắn bắt đầu nghiên cứu các đốtxương cổ, cân nhắc nên hạ lưỡi đao vào chỗ nào!

Viên đại nhân không hỏi gì ta nữa, quay sang hỏi Triệu Giáp:

– Ngoài lăng trì, còn có hình phạt nào hay hơn?

Tên súc sinh nói:

– Bẩm đại nhân, ngoại trừ lăng trì, còn có chém ngang lưng là thảm khốc nhất!

– Ông thi hành án này lần nào chưa? – Viên đại nhân hỏi.

Tên súc sinh nói:

– Coi như đã một lần.

Viên đại nhân nói:

– Ông nói chầm chậm để ông Caclôt nghe.

Tên súc sinh nói:

– Bẩm đại nhân, năm Hàm Phong thứ bảy, tiểu nhân mười bảy tuổi, làm "Cháu Ngoại" ở Ban Đao phủ thuộc Ngục Aùp Tư của Bộ Hình, là học trò, là trợtá cho sư phụ khi ấy là Già Dư. Khi Già hành nghề, tiểu nhân hầu cận ởbên, cố công nắm bắt từng chiêu thức của thầy. Kẻ bị tội chém ngang lưng hôm ấy là tên coi kho ở kho bạc Hoàng gia. Tay này cao to, miệng rộngcó thể đút lọt nắm đấm. Bẩm đại nhân, những tên coi kho đều là chuyêngia về trộm cắp.

Khi vào kho, không một mảnh vải trên người, khi trở ra, tất nhiên vẫn không mảnh vải trên người. Mặc dù vậy, vẫn không ngănđược bọn chúng ăn trộm bạc. Bẩm đại nhân, ngài thử đoán chúng giấu ởđâu? Chúng giấu trong "hang"! Phiên dịch mặt vàng hỏi: "Hang ở đâu?"Viên đại nhân trừng mắt nhìn người phiên dịch, giải thích: Hậu môn, ôngdịch ngắn gọn thôi. Vâng, tiểu nhân xin dịch ngắn gọn. Triều Thanh, ngân khố năm nào cũng bị hụt, chết oan không biết bao nhiêu quan giữ kho, nhưng không ai nghĩ rằng đó là bọn coi kho giở trò ma mãnh! Ngành có qui tắc của ngành, nhà có cung cách của nhà. Coi kho tuy đồng lương rẻ mạt, nhưng tên nào cũng nhà cao cửa rộng, thê thiếp hàng đàn. Chúng giàu lên nhờ vào "hang". Phải nói rằng, "hang" là nơi da mỏng, dễ tổn thương, bình thường hạt cát không lọt, vậy mà những tên coi kho nhét vào đấy cảđĩnh bạc năm mươi cân! Thì ra, hàng ngày những tên này dùng cái chùybằng gỗ đàn hương nống hậu môn. Chùy có hình dáng như cái c. của conlừa, tẩm nhựa thơm lâu năm có màu cánh gián, trơn bóng, chia ba cỡ: nhỏ, vừa, to. Lúc đầu nhỏ, sau vừa, cuối cùng to, ngày nào cũng nống, đêmnào cũng nống, nống to không thể tưởng tượng, chuẩn bị đánh cắp bạctrong kho. Hôm ấy, tên coi kho nhét vào hậu môn ba đĩnh bạc. Lúc rờikho, hắn thở hổn hển, mông cành ra như kẹp cả một bọng phân. Viên quancoi kho sinh nghi, nhằm mông đít hắn, đạp một cái. Cú đạp không mạnh, nhưng tên giữ kho khuỵu ngay xuống, một đĩnh bạc chui ra khỏi hậu môn! Viên quan trố mắt, đạp tiếp mấy đạp, hai đĩnh nữa chui ra. Viên quanchửi: "Đồ khốn, cái đít nhà ngươi kẹp cứng ba năm bổng lộc của ông!" Từđó, người ta mới biết cung cách làm ăn của bọn coi kho. Giờ đây khi rờikho, các lính đều bị khám hậu môn bằng thám trâm. Sự vụ tâu lên, vua Hàm Phong cả giận, giáng chỉ tử hình toàn bộ lính coi kho, sung công toànbộ tài sản. Vụ này áp dụng một loại hình phạt do Già Dư thiết kế: Nungđỏ thanh sắt xiên vào hậu môn, phạm nhân chết bỏng. Riêng tên coi khomồm rộng thì bị tội chém ngang lưng, án xử công khai, coi như phân trầnvới xã hội.

Hôm thi hành án, pháp trường Thái Thị Khẩungười đông như kiến, dân chúng xem chém đầu đã nhàm, nay chém ngang lưng cảm thấy mới mẻ. Hôm ấy, giám hình quan là Thị Lang Bộ Hình Hứa đạinhân, còn có Đại Lý Tự Chính Khanh Tang đại nhân, rất mực long trọng. Để thi hành bản án, Ban Đao phủ chỉ ngủ có nửa đêm, Già Dư đích thân màilưỡi búa Tuyên Hóa to tướng, dì Uùt mới bị ốm chết, dì Cả dì Hai chuẩnbị thừng chạc, đôn ghế… Tiểu nhân vẫn tưởng chém ngang lưng thì dùngđao, nhưng Già Dư bảo, từ thời sư tổ đã dùng búa. Nhưng sắp đến giờ khởi hành, để đề phòng bất trắc, Già bảo tiểu nhân đem theo thanh đại đao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!