Ánh trăng như rắc bụi vàng bụi bạc trên giấy dán cửa sổ. Giáp Con ngủsay trên giường, chân tay dang rộng, ngáy như sấm. Nàng trần truồng đira sân, cảm thấy ánh trăng như nước chảy trên người. Cảm giác ấy thật là đẹp, nhưng lại chạm vết thương lòng, vết thương mà bất cứ lúc nào cũngtái phát. Tiền Đinh ơi Tiền Đinh, ông lớn Tiền, oan gia của tui! Khi nào ông mới biết, rằng có người đàn bà mất ngủ vì ông?
Khi nào ông mới hay, rằng một quả đào mật đã chín nẫu, đang đợi ông thưởng thức… Ôi vầngtrăng trên cao, Người là thần của giới nữ, là tri kiû của giới nữ. Nguyệt lão trong truyền thuyết có phải là Người không? Nếu Người làNguyệt lão trong truyền thuyết thì sao không nhắn giúp tui một cái tin? Nếu Người không phải là Nguyệt lão trong truyền thuyết, thì Nguyệt lãochủ trì tình yêu nam nữ dưới trần là ngôi sao nào, hay vị thần nào dướihạ giới? Một con chim trắng rất to theo ánh trăng bay tới, đậu trên câyngô đồng ở góc sân. Tim nàng đập rộn lên. Nguyệt lão ơi Nguyệt lão, Người thiêng thật! Người không mắt nhưng thấu suốt vạn vật dưới trầngian. Người không tai, nhưng nghe thấy hết những lời riêng tư thầm thì. Người đã nghe thấy lời cầu xin của tui, sai tín sứ là con chim này đếngặp tui. Chim này là chim gì vậy? Một con chim lớn màu trắng, trắng đếnnỗi sáng lóa dưới ánh trăng. Mắt chim như hạt vàng khảm trên nền bạchkim. Chim đậu trên cành cao nhất của cây ngô đồng, tư thế vô cùng đẹpmắt cúi nhìn tui. Chim ơi, chim thần ơi, hãy dùng cái mỏ trắng như bạchngọc của chim chuyển cho người mà tui yêu thương mối tương tư còn nóngbỏng hơn lửa, triền miên hơn mưa thu, dày đặc hơn cỏ dại của tui, rằngchỉ cần ông hiểu được lòng tui, là tui dám nhảy vào rừng dao biển lửa, rằng tui nguyện hóa thành cái ngưỡng cửa nhà ông, để hàng ngày ông rađụng vào đụng; rằng tui nguyện biến thành con ngựa, tùy ông cưỡi, tùyông đánh bằng roi; rằng tui đã từng ăn phân của ông… Ông lớn thân yêucủa tui, người anh của tui, trái tim của tui, sinh mạng của tui! Mốitương tư, cái tình của tui như một cây nở đầy hoa, hương thơm ngào ngạt, bông nào cũng thấm đẫm máu và nước mắt tui, mỗi bông là một tình thoại, cả cây là ngàn vạn lời tỏ tình. Ông thân yêu của tui! Tôn Mi Nươngngước nhìn cây ngô đồng, nước mắt chan hòa, môi nàng run run, những câunói dứt quãng thoát ra giữa hai hàm răng trắng lóa. Đất trời cảm động vì lòng thành của nàng. Con chim kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh bay đi, thoắt cái đã mất dạng trong ánh trăng, y như nước đá tan trong nước, như tia lửa bắn vào quầng lửa!
Đang ngẩn ngơ, tiếng gõ cửa khiếnnàng giật mình đánh thót. Nàng vội vàng chạy về buồng mặc quần áo. Không kịp xỏ giày, nàng cứ chân trần chạy trên đất ẩm sương đêm, đến bêncổng. Nàng ôm ngực, run rẩy:
– Ai?
Nàng rất mong có chuyện lạ xảy ra, rất mong lòng thành của nàng cảm động được trời đất, thầnlinh đã đưa sợi xích thằng cho người nàng yêu. Chắc là, nhân có trăng, ông lớn đến thăm nàng. Nàng quì xuống, cầu mong giấc mơ biến thành sựthật. Nhưng bên ngoài có tiếng thì thầm:
– Mi Nương, mở cửa!
– Ai đấy?
– Con gái, cha của con đây mà?
– Cha, nửa đêm gà gáy cha đến đây làm gì?
– Đừng hỏi nữa, cha gặp nạn, mở cửa mau!
Nàng hốt hoảng rút then, mở cánh cổng lớn. cùng với tiếng rít của cánh cổng, cha nàng – kép hát trứ danh vùng Cao Mật, ngã nhào vào sân.
Dưới ánh trăng, nàng thấy mặt cha đầy máu. Bộ râu thua một cách vẻ vangtrong lần đọ râu, nay chỉ còn lơ thơ vài sợi trên cái cằm đầy máu. Nàngkinh ngạc hỏi:
– Cha, sao thế này hở cha?
Nàng gọi GiápCon dậy, vực cha vào giường, dùng đũa cậy miệng, đổ nửa bát nước lạnhcha nàng mới tỉnh. Vừa tỉnh, ông đã sờ lên cằm, và ông ồ khóc. Ông khócrất thương tâm, y hệt như đứa trẻ bị đòn oan. Máu ở cằm rỉ ra, bôi bẩnmấy sợi râu còn lại. nàng lấy kéo cắt rụi, rồi vốc một nắm bột mì đắplên cằm cho cha. Nàng hỏi:
– Kẻ nào hại cha đến nông nỗi này?
Mắt cha tóe lửa, những thớ thịt trên mặt giật giật, nghiến răng ken két:
– Chính hắn, chắc chắn là hắn! Chính hắn vặt râu ta. Hắn thắng ta, mà sao không tha cho ta? Trước công chúng, hắn tuyên bố miễn tội cho ta, vậyvì sao lại ngầm hạ độc thủ. Thằng này độc hơn rắn rết!
Lúc này nàng cảm thấy đã hoàn toàn khỏi bệnh tương tư. Nhớ lại mấy thángtrời mê mê mẩn mẩn, nàng vừa thẹn vừa hối hận, có vẻ như đồng lõa vớiTiền Đinh vặt râu cha. Nàng nghĩ thầm: quan lớn Tiền, ông độc ác quá, ông nhỏ nhen quá! Còn đâu là một quan phụ mẫu nổi tiếng khoan dung nhânhậu? Hai năm rõ mười là một tên phỉ tàn ác! Ông đã hại tui đến nỗi machẳng ra ma, người chẳng ra người, cũng tại tui tự ti thái quá, ông lạicòn hạ độc thủ với người đã chịu hàng phục ông.
Ông là tên súc sinh mặtngười dạ thú, vậy mà làm sao tui lại si mê ông? Ông có biết mấy thángnay tui sống như thế nào không? Nghĩ tới đây tui lại thấy buồn não ruột! Tiền Đinh, ông vặt râu cha tui, tui sẽ lấy cái mạng chó của ông!
Nàng cẩn thận lựa ra hai đùi chó thật béo, rửa sạch cho vào nồi luộc. Để cho thịt thơm đậm nàng cho hương liệu vào luộc cùng. Nàng đích thân canhlửa, lúc đầu lửa to, nước sôi sùng sục, sau giữ lửa nhỏ, ninh dừ. Mùithịt chó bay khắp phố. Thất Tai To là khách quen chạy tới, đập cửa rầmrầm:
– Nàng Tiên Chân To, gió nào thổi mà trời quang mây tạnh thế? Chị lại thịt chó rồi hả? Tôi đặt một đùi…
– Một đùi cái mả mẹ anh! – Nàng gõ muôi vào mép nồi, chửi toáng lên. Chỉmột đêm, nàng đã trở lại bản sắc của nàng Tây Thi Thịt Cầy cười đấy, chửi đấy. Vẻ nhu mì thời tương tư Tiền Đinh biến mất từ lúc nào. Nànghúp một bát cháo lòng, ăn một đĩa thịt vụn, rồi dùng muối tinh chà răng, nước lọc súc miệng, chải đầu rửa mặt, đánh phấn thoa son, thay quần áocũ, mặc quần áo mới, ngồi trước gương vuốt tóc, cài bông hồng lên tócmai.
Nàng thấy mình bắt mắt quá, nàng si mê chính mình, thế là lửa tìnhlại bùng lên, khó mà dập tắt. Thế này đâu phải đi giết người, đi bánduyên thì có! Lửa dục bùng lên khiến nàng sợ run, nàng úp sấp gương, rồi nghiến răng nghiến lợi, mong lửa hận bùng cháy trong lồng ngực. Để củng cố quyết tâm, để mài rũa ý chí, nàng sang chái đông thăm cha. Bột mì đã đóng vẩy trên vết thương, cằm cha có mùi hôi, dụ ruồi nhặng kéo đếntừng đàn. Khuôn mặt cha khiến nàng vừa hận vừa xót xa. Nàng cầm que củichọc nhẹ vào cằm cha. Cha nàng đang ngủ bị đau, kêu lên một tiếng rồitỉnh dậy, hé cặp mắt sưng mọng nhìn nàng.
– Cha, con hỏi cha – Nàng lạnh nhạt, hỏi – Nửa đêm cha vào thành có việc gì?
– Cha đi chơi động – Cha nàng trả lời thẳng thắn.
– Xì – Nàng diễu cha – Râu của cha bị bọn điếm nhổ làm phất trần, đúng không?
– Không phải, cha với bọn họ quan hệ rất tốt, họ không nỡ vặt râu ta! cha từ động ra về, đến ngõ sau huyện lỵ thì một người bịt mặt nhảy ra, đánh cha ngã xuống rồi vặt râu cha.
– Hắn có một mình mà vặt được râu của cha?
– Hắn võ nghệ cao cường, còn ta lúc đó đang say khướt.
– Vì sao cha khẳng định là hắn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!