Sau khi rời khỏi phi thuyền, Kane lo lắng nhìn sang phía đồng nghiệp: "Có phải ban nãy cậu ra tay hơi quá không? Bà Joseph có thành kiến với cậu rồi đấy."
Kloger đáp với vẻ bất đắc dĩ: "Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Dẫn đường mới thức tỉnh mà, ai biết được thế giới tinh thần của cậu ta lại yếu tới vậy."
Theo lý thuyết, dù là Dẫn đường cấp C thì cũng không dễ sụp đổ tinh thần như vậy, Kloger cứ cảm thấy mọi chuyện không đúng cho lắm. Nhưng nhìn từ biểu hiện của Dụ Nhiên, quả thật không tìm ra bất kỳ sơ hở nào. Chỉ có thể giải thích là tâm lý của cậu yếu hơn nhiều so với những Dẫn đường khác, lại mới mất cha mẹ nên dễ bị cảm xúc tiêu cực xâm chiếm.
"Vậy giờ thế nào?" Kane gãi đầu, "Nếu Dụ Nhiên đã không còn khả nghi thì chỉ có thể kết luận là "tai nạn ngã lầu" thôi nhỉ?"
Kloger cân nhắc một lát, quyết định: "Cứ vậy đi, về viết báo cáo điều tra rồi gửi cho Trưởng phòng."
Cùng lúc đó, trong trụ sở Công ty Khoáng sản Norte, một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đang gấp gáp mở két sắt. Sau lưng hắn, một nam trung niên đeo kính gọng bạc trông có vẻ rất hào hoa phong nhã sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên, tranh thủ khi người của Phòng Điều tra còn chưa điều tra đến chúng ta thì mau ôm của trốn đi!"
"Anh bảo có thật là Leonard vô tình ngã chết không?" Người đàn ông mặc sơ mi trắng lôi một cái vali ra khỏi két bảo hiểm. Bên trong vali đầy ắp thạch anh đỏ được mài cắt gọn gàng, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Mọi công dân và doanh nghiệp thuộc Liên bang đều có tài khoản chip định danh riêng. Hệ thống thanh toán điện tử được theo dõi bởi ngân hàng trung ương, mỗi khoản tiền giao dịch đều được xác minh rõ ràng.
Một món tiền mặt lớn dù chuyển vào tài khoản công ty hay tài khoản cá nhân đều dễ bị ngân hàng để mắt tới. Nhưng nếu quy đổi thành loại tiền tệ mạnh như thạch anh đỏ này ở chợ đen, không chỉ dễ dàng mang theo người mà còn có thể tránh được sự giám sát của ngân hàng.
Người đàn ông đeo nhìn chiếc vali chứa đầy thạch anh đỏ bằng ánh mắt tham lam, lạnh lùng nói: "Gã Leonard lòng tham không đáy đó chết rồi càng tốt, đỡ bao nhiêu phiền toái cho chúng ta! Căn cứ B-73 không còn an toàn nữa, về hành tinh Thủ đô trước rồi tính tiếp." Hắn đón lấy cái vali từ tay đối phương, giục: "Đừng lằng nhằng nữa, đi nhanh lên."
Hai người lần lượt rời khỏi tòa nhà, lên một chiếc xe bay cỡ nhỏ, nhanh chóng đi tới trạm vũ trụ của hành tinh B-73. Đám đông khiến trạm vũ trụ vốn không quá rộng trông khá nhốn nháo, xung quanh cũng rất ồn ào.
Trên phi thuyền Liệp Ưng, Dụ Nhiên nhìn giờ từ chiếc đồng hồ điện tử treo tường, chống cằm suy ngẫm. Bốn giờ chiều nay phi thuyền chở khách liên hành tinh sẽ cất cánh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kẻ nào đó hẳn sẽ cúp đuôi chạy trối chết nhỉ?
Dụ Nhiên chỉnh trang lại một chút rồi ra ngoài tìm bà Joseph. Hai người đàn ông cao lớn mặc đồ Âu, kéo vali đi sang lối VIP, xung quanh còn có không ít Lính gác đi theo bảo vệ.
Thiếu niên trông rất bình tĩnh lập tức thay đổi biểu cảm ngay khi vừa bước qua cánh cửa. Trên mặt cậu là vẻ yếu ớt như "vừa qua trận ốm nặng", ánh mắt cũng đầy sự bất an.
Bà Joseph đang nói chuyện với Moore ở sảnh chính. Trông thấy Dụ Nhiên, bà vội vàng bước tới, ân cần hỏi han: "Nhiên Nhiên, cháu sao rồi? Đầu còn đau không?"
Dụ Nhiên khẽ đáp: "Cháu ngủ một giấc dậy thấy khá hơn nhiều rồi. Giờ thế giới tinh thần rất ổn định, cảm ơn mọi người đã giúp ạ."
Bà Joseph cười, xoa đầu cậu: "Khách sáo gì gì chứ, cháu không sao là tốt rồi. Cháu mới thức tỉnh, còn chưa nắm được cách thức khống chế sức mạnh tinh thần. Sau khi tới Viện Thánh, giáo viên sẽ dạy cháu cách tạo lá chắn tinh thần, sau này cháu sẽ biết làm thế nào để tự bảo vệ bản thân."
Dụ Nhiên gật đầu, hỏi: "Phải rồi, người của Phòng Điều tra đi chưa ạ?"
Như nhớ tới đàn bướm đáng sợ càn quét khắp thế giới tinh thần mình, sắc mặt thiếu niên trông tái hẳn đi.
Moore hòa nhã nói: "Yên tâm, bọn họ đi rồi. Căn cứ cũng không bị phong tỏa nữa."
Dụ Nhiên khẽ thở phào một hơi, nhìn sang phía bà Joseph: "Chúng ta có thể xuất phát tới hành tinh Thủ đô luôn không ạ?"
Bà Joseph lo lắng nhìn cậu: "Giờ đi luôn sao? Cháu có cần nghỉ ngơi thêm không?"
Dụ Nhiên lắc đầu: "Không cần đâu ạ, tinh thần cháu đã ổn định rồi. Với cả, nếu cháu còn nán lại trên phi thuyền thêm nữa thì sẽ quấy rầy công việc của Tướng quân và mọi người mất."
Tiếng bước chân quen tai tới gần, tiếp đó, giọng nói trầm thấp, êm tai của Lính gác tuổi trẻ vang lên: "Không đến mức quấy rầy. Nhưng đúng là cậu cũng nên tới Hiệp hội Dẫn đường đăng ký sớm một chút. Tôi phái hai người đi theo bảo vệ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường."
Dụ Nhiên ngoảnh lại, đối diện với ánh mắt khó đoán của Lục Tắc Hiên.
Có vẻ vị Lính gác nhạy bén này đã bớt nghi ngờ cậu hơn rồi? Chí ít lần này không đích thân đi theo nữa.
Bà Joseph tới đây bằng phi thuyền có biểu tượng đặc trưng của Hiệp hội Dẫn đường, không ai dám ngang nhiên đắc tội. Nhưng để đề phòng chuyện chẳng may, phái thêm hai Lính gác có sức chiến đấu cao theo hộ tống cũng hợp tình hợp lý.
Lục Tắc Hiên nhìn sang phía cấp dưới: "Hai cậu bảo vệ phu nhân và Dụ Nhiên cho tốt, hộ tống họ đến Hiệp hội Dẫn đường an toàn."
"Rõ thưa đội trưởng!" Hai Lính gác cao lớn lập tức đứng sang hai bên bà bà Joseph như Hộ Pháp.
Bà Joseph không từ chối đề nghị của Lục Tắc Hiên, cười nói: "Vậy cảm ơn Tướng quân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!