Chương 8: Cách thức thẩm vấn

Qua quá trình điều tra kỹ càng, Kloger và Kane phát hiện Leonard không phải kiểu người sẽ sơ suất đến mức trượt chân ngã lầu, ngược lại, gã là một kẻ rất sợ chết, nếp sống bình thường cũng vô cùng cẩn thận. Vậy nên dù hiện trường ngã lầu của gã không phát hiện dấu hiệu bất thường nào nhưng nếu giải thích là "tai nạn" thì rất khó khiến người ta tin tưởng. Không thể hoàn toàn loại trừ khả năng "bị giết".

Mà Dẫn đường nạn nhân từng tiếp xúc chỉ có Moore và Dụ Nhiên. Moore là một Dẫn đường cực mạnh thuộc loại hình chữa trị, Kloger biết rất rõ về anh, hươu trắng của anh không hề có bất kỳ khả năng tấn công nào. Người có hiềm nghi lớn nhất lúc này chính là Dụ Nhiên, một người Dẫn đường chưa ai biết đến, sống trên hành tinh hoang vu này.

Rốt cuộc lai lịch của Dụ Nhiên ra sao… Kloger đã có cách thẩm vấn.

Là chuyên viên thẩm vấn xuất sắc nhất Phòng Điều tra, thủ đoạn làm việc của anh không hề mềm mỏng, đại đa số Lính gác đều không tài nào giấu giếm nổi khi bị anh thẩm vấn tinh thần. Trái lại, lá chắn tinh thần của Dẫn đường khó vượt qua hơn nhiều so với Lính gác, vậy nên anh mới tập kích bất ngờ khi Dụ Nhiên chưa kịp đề phòng. Chỉ có thế anh mới có thể thấy được thế giới tinh thần chân thật của cậu.

Trước mắt là một hồ nước trong vắt rộng cỡ một sân bóng, xung quanh hồ là sương trắng dày đặc bao quanh. Đây là thế giới tinh thần thường thấy ở Dẫn đường cấp C, nhìn một lượt là thấy được điểm cuối.

Cáo nhỏ trông thấy đàn bướm ồ ạt bay tới thì hoảng sợ rụt người lại, run rẩy. Những con bướm rực rỡ màu sắc nhanh chóng bao vây nó. Cáo nhỏ muốn chạy trốn nhưng đàn bướm quá đông, vây kín nó từ tất cả các phía không chừa một khe hở nào. Cáo nhỏ hoàn toàn không có đường thoát thân.

Trong nháy mắt, đàn bướm nhấc bổng cáo trắng lên cao như một cơn gió xoáy.

Thực thể tinh thần rời khỏi thế giới tinh thần ban đầu, trước mắt Dụ Nhiên xuất hiện một không gian kỳ lạ.

Đó là một phòng thẩm vấn kín bưng, Dụ Nhiên ngồi một mình trong đó, trên đầu có một bóng đèn dây tóc chiếu thẳng xuống người cậu, cực kỳ chói mắt. Cẩn thận quan sát xung quanh, cậu lờ mờ nhìn thấy những dụng cụ tra tấn hình thù kỳ dị treo trên tường, trên đó còn dính vết máu chưa khô hết.

Cáo nhỏ bỗng nhiên bị đưa tới một thế giới tinh thần lạ lẫm, nó sợ đến mức lông trên người dựng đứng hết lên.

Trong môi trường quen thuộc, con người thường dễ thả lỏng, dễ ngụy trang, nhưng trong hoàn cảnh lạ lẫm sẽ vô thức căng thẳng, dễ để lộ sơ hở hơn nhiều.

Với cách thức đưa đối tượng tình nghi rời khỏi thế giới tinh thần ban đầu và cưỡng chế thực thể tinh thần vào phòng thẩm vấn kín này của Kroger, người có tâm lý yếu rất dễ sụp đổ.

Một giọng nói vang lên trong phòng: "Cậu tên gì?"

Dụ Nhiên sợ run cả giọng: "Tôi… Tôi tên là Dụ Nhiên."

"Cậu có quan hệ gì với Leonard?"

"Tôi không quen ông ấy, chỉ biết ông ấy là Thống đốc của căn cứ thôi."

"Tại sao 9 giờ sáng nay cậu lại vào bệnh viện?"

"Tôi tới từ biệt chị họ tôi."

"Khi ở trong bệnh viện, cậu có dùng tua ý thức tiếp xúc với Leonard không?"

"Không, tôi không biết cách dùng tua ý thức."

Vách tường đối diện Dụ Nhiên bỗng nhiên biến thành một cảnh tượng khác. Trên tòa nhà cao tầng, một người đàn ông trung niên béo tốt đột ngột rơi xuống từ cửa sổ, hai mắt gã ta trợn trừng, nhìn chằm chằm Dụ Nhiên. Tiếp đó, "bộp" một tiếng, đầu gã ta đập xuống đất, xương sọ vỡ vụn, máu tươi đặc quánh bắn ra tung tóe ngay trước mặt Dụ Nhiên.

"…" Dụ Nhiên sợ hãi nhắm tịt mắt. Hình ảnh máu me này cực kỳ kinh khủng, khiến thiếu niên không ngừng run rẩy.

"Người thân của cậu chết trong vụ tai nạn hầm mỏ ngày 21 tháng 11, Leonard có liên quan đến vụ việc đó, cậu có động cơ gây án. Cậu muốn báo thù cho cha mẹ, đúng không?" Giọng nói trong phòng thẩm vấn trở nên sắc bén, lạnh lùng như băng. Dù có là Dẫn đường cấp S cũng không thể dùng tua ý thức khống chế Leonard đang ở trong tòa thị chính cách bệnh viện hơn 2km.

Huống hồ, lúc đó Lục Tắc Hiên đang ở ngay bên cạnh cậu, một khi sử dụng tua ý thức khống chế Lính gác khác từ khoảng cách cực kỳ xa, chắc chắn cậu sẽ phải tập trung sức mạnh tinh thần. Như vậy, nhất định Lục Tắc Hiên sẽ phát hiện ra hành vi của cậu.

"Phải!" Thiếu niên như không còn chống chịu nổi áp lực tinh thần nữa, rốt cuộc nghẹn ngào tuôn hết ra, "Tôi muốn gã ta phải chết, tất cả cư dân sống ở đây đều mong gã chết! Loại súc sinh như gã không đáng được sống! Gã hại chết 127 người, gã còn vơ vét hết số tiền đền bù của Chính phủ Liên bang gửi tới. Chúng tôi, người nhà của những nạn nhân, không nhận được dù một đồng một cắc!"

Cảm xúc tiêu cực dữ dội nhất bắt đầu cuộn trào trong phòng thẩm vấn. Đây mới là suy nghĩ thực sự chôn sâu trong lòng cậu ta?

Kloger thấy thẩm vấn có hiệu quả bèn tiếp tục truy hỏi: "Vậy nên cậu giết ông ta?"

Dụ Nhiên ngẩn người rồi bất lực lắc đầu, giọng đã hơi khàn đi: "Tôi muốn giết gã, nhưng xung quanh gã có rất nhiều Lính gác bảo vệ, tôi hoàn toàn không thể tiếp cận gã… Tôi hận bản thân mình chỉ là một Dẫn đường cấp C lại còn không biết cách không chế sức mạnh tinh thần! Nếu tôi là Dẫn đường cấp S thì tốt rồi, tôi sẽ có thể dùng sức mạnh tinh thần quấy phá tâm trí gã, khiến gã phải chết bằng cách thức khổ sở nhất! Phải rồi, trước khi chết, gã còn phải nôn món tiền kia ra nữa!

Số tiền bồi thường cho gia đình của 127 nạn nhân đó tổng cộng lại cũng phải lên tới cả triệu tinh tệ!"

"…" Kloger nhíu mày. Lời thiếu niên nói có nét khờ dại của trẻ con. Cậu thực sự là người bị hại trong sự cố sập hầm mỏ đó, đồng thời cũng thực sự muốn Leonard chết, suy nghĩ ác độc, luôn giấu kín trong lòng này đã bị ép ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!