Lục Tắc Hiên nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Dụ Nhiên, đáy lòng dâng lên cảm giác xót xa khó tả. Tuy hắn chưa bao giờ làm gián điệp nhưng hắn biết tình huống ấy gian nan đến độ nào, chỉ bất cẩn một chút thôi thì sẽ bước thẳng vào đường chết.
Nếu tất cả những điều Dụ Nhiên nói là thật, vậy thì, trong tình cảnh khó khăn trùng trùng ấy, Dụ Nhiên không những bất chấp nguy hiểm bại lộ thân phận để cứu hắn, mà còn tin tưởng, tiết lộ toàn bộ chân tướng, muốn hợp tác với hắn…
Phần tín nhiệm này quá nặng, thậm chí nặng như thể "giao phó cả tính mạng".
Nếu Lục Tắc Hiên đồng ý, từ nay về sau, sống chết của cả hai sẽ được trói buộc vào nhau, trở thành người trên cùng một con thuyền.
Lục Tắc Hiên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhìn Dụ Nhiên, thấp giọng nói: "Tôi cũng hy vọng có thể trở thành chiến hữu với cậu, chứ không phải kẻ thù."
Câu nói này mang hai lớp nghĩa, dường như đang nhắc nhở Dụ Nhiên đừng lừa gạt hắn thêm nữa. Dụ Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói: "Nếu tôi là kẻ thù của anh, anh đã chết vô số lần rồi. Còn nhớ cốc nước kẹo tôi cho anh uống không?"
Lục Tắc Hiên giật mình: "Trong đó bỏ gì?"
Dụ Nhiên nói: "Đáng ra là thuốc bọn họ đưa cho, nhưng bị tôi tráo thành kẹo."
Lục Tắc Hiên: "…"
Nghĩ đến chuyện bản thân uống hết cốc nước ấy không chút nghi ngờ, Lục Tắc Hiên thấy lạnh cả người. Nếu Dụ Nhiên không tráo thuốc đi, nói không chừng giờ hắn đã bị cậu điều khiển rồi.
Tổ chức hắc ám thật sự quá điên rồ.
Không chỉ lấy Lính gác làm vật thí nghiệm mà còn muốn khống chế cả Bộ Quân sự? Cá lớn sau màn chắc chắn có dã tâm cực kỳ đáng sợ.
Dụ Nhiên cần tìm một người giúp sức đáng tin cậy. Còn hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Lục Tắc Hiên hít sâu, nói: "Tôi sẽ phối hợp với cậu bằng hết khả năng. Nhưng tôi mong rằng cậu có thể cho tôi biết kế hoạch của cậu trước."
Trải qua lần trao đổi thẳng thắn này, Lục Tắc Hiên đã tin tưởng Dụ Nhiên hơn. Dụ Nhiên gật đầu, nói: "Đương nhiên. Tôi sẽ bàn bạc về kế hoạch với anh, dù sao cũng có rất nhiều chuyện cần anh phối hợp."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, thấy được hình ảnh phản chiếu của bản thân in rõ mồn một trong mắt đối phương.
Trời dần tối hẳn, đèn pha trên những ngôi nhà cao tầng ở phía xa sáng lên, soi rọi khắp đường phố. Từ sau lần thú vũ trụ bất ngờ tấn công khu vực sinh sống của con người, căn cứ B-73 đã tăng cường phòng ngự, binh lính tuần tra cũng nhiều hơn hẳn. Hiển nhiên, tổ chức hắc ám đã đề cao cảnh giác, không muốn cho ai biết bí mật bị chôn vùi sâu trong khu ô nhiễm, trên đường có rất nhiều người bị bọn họ khống chế tinh thần.
Dụ Nhiên khẽ nói trong đầu: "Về thôi. Trước khi tìm ra tên nội gián khác nằm vùng trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, chúng ta vẫn phải đóng giả làm người yêu, khiến hắn tưởng rằng tôi đã có được sự tín nhiệm của anh, đang cho anh dùng thuốc, tìm thời cơ khống chế anh."
Lục Tắc Hiên giật mình: "Nội gián khác?"
Dụ Nhiên nói: "Hùng Khải đáng nghi nhất, Moore cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Tổ chức sẽ không phái một mình tôi tới tiếp cận anh, tất nhiên phải có người giám sát chúng ta. Thế nên sau này, dù trong hoàn cảnh nào, anh cũng không được lơ là cảnh giác."
Lục Tắc Hiên thật sự khó mà tin nổi.
Từ khi tiếp nhận chức vị Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng năm 494 tới nay, hắn vẫn luôn đối đãi với mọi người như anh em ruột thịt. Mỗi khi đi làm nhiệm vụ, hắn cũng sẽ dốc sức bảo vệ sự an toàn của họ. Giống như lúc chiều nay, gặp phải trận đánh úp của quái vật ở chòm sao Kiếm Ngư, hắn thậm chí không màng an nguy của bản thân để cứu cả đội về.
Bởi vì hắn là đội trưởng, hắn có trách nhiệm quan tâ m đến mọi người.
Hắn từng nói sẽ không để bất kỳ binh lính nào đi theo mình phải uổng mạng.
Nhưng nếu trong số bọn họ có nội gián thì sao?
Vào thời khắc mấu chốt, nhát dao đâm sau lưng từ đồng đội còn đáng sợ hơn cả kẻ thù mạnh nhất.
Hùng Khải là Đội phó mà hắn tin tưởng, luôn ở phía sau thủ hộ phi thuyền. Moore là Dẫn đường đồng hành của đội hắn, cũng là người anh trai đã căn dặn hắn phải chăm sóc trước khi chết. Hai người này đều đã ở trong Đội đặc chiến Liệp Ưng bảy, tám năm… Ấy thế mà Dụ Nhiên lại nghi ngờ họ là nội gián?
Lục Tắc Hiên siết chặt nắm tay, giọng khô khốc: "Cậu có chứng cứ gì chứng minh họ là nội gián?"
Dụ Nhiên nói thẳng: "Tôi không có chứng cứ, chỉ đang phỏng đoán và nghi ngờ dựa theo một vài manh mối. Tôi nói chuyện này với anh là mong rằng anh sẽ không mất cảnh giác. Về sau, đồ bọn họ đưa cho anh, đừng cứ thế ăn luôn."
Lục Tắc Hiên hơi nhíu mày. Hắn im lặng một hồi rồi mới nói trong đầu: "Nội gián trong Đội đặc chiến Liệp Ưng để tôi điều tra. Tôi hiểu họ rõ hơn cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!