Lục Tắc Hiên cực kỳ mệt mỏi, từng tế bào trên cơ thể đều đang gào thét đòi được nghỉ ngơi nhưng đầu óc hắn lại vô cùng tỉnh táo. Toàn bộ "chân tướng" mà Dụ Nhiên tiết lộ gần như khiến nhận thức và tư duy của hắn đảo điên.
Dẫn đường có hai thực thể tinh thần, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là gặp, đến cả nghe Lục Tắc Hiên cũng chưa nghe bao giờ.
Chẳng lẽ Dụ Nhiên là Dẫn đường đầu tiên thức tỉnh hai thực thể tinh thần trong lịch sử Liên bang?
Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường Ludwig, Nguyên soái Tần Tiêu, Viện trưởng Viện Khoa học Trung ương – Giáo sư Mạc Duy và Tổng thống Harrison, những người này hiện là những Dẫn đường có sức mạnh tinh thần mạnh nhất Liên bang đã được biết đến, cấp bậc đánh giá đối với thực thể tinh thần đều là S+. Vậy nên xếp Dụ Nhiên vào cấp nào? Cậu có hai thực thể tinh thần siêu mạnh, rốt cuộc là S+ hay SS?
Vốn tưởng Dụ Nhiên là cậu Dẫn đường trẻ nhỏ bé, vô tội, cần được bảo vệ… Kết quả, cậu lại là một con boss ẩn?
Lục Tắc Hiên đột nhiên cảm thấy bản thân rất nực cười. Hắn dẫn theo boss bên người, ngày nào cũng lo lắng liệu đối phương có gặp chuyện bất trắc không… Kết quả, vào thời khắc mấu chốt lại thành Dụ Nhiên cứu hắn. Sợ là trong mắt Dụ Nhiên, hắn rất ngu xuẩn nhỉ? Ngu xuẩn, dễ lừa hệt như chim ưng trắng.
Trong đầu, chim ưng trắng thì thầm: "Anh cũng đừng buồn quá! Nhỡ đâu cậu ấy nói thật, cậu ấy thật sự là gián điệp của Quân đoàn Ánh Sao, đang làm nhiệm vụ đặc biệt, thế thì lừa anh cũng là chuyện bắt buộc, đâu thể nào vừa gặp đã nói với anh cậu ấy là gián điệp…"
Chim ưng trắng ngừng một lát, lại lẩm bẩm tiếp: "Hơn nữa, với sức mạnh tinh thần của cậu ấy, nếu hai cáo đồng thời tấn công, chúng ta chưa chắc đã đỡ nổi đâu. Cậu ấy thật sự không có ác ý với chúng ta mà, huống hồ, ban nãy cậu ấy còn mới cứu anh một mạng."
Chim ưng trắng nhấn mạnh: "Cậu ấy bất chấp nguy hiểm cứu mạng anh đó!"
Đầu Lục Tắc Hiên đau muốn nứt ra: "… Đừng ồn nữa được không, tôi muốn yên tĩnh một lúc."
Chim ưng trắng tủi thân đập cánh bay đi. Nó không có tư duy phức tạp như con người, cũng không biết suy xét đâu là đúng đâu là sai. Trực giác động vật và bản năng nói với nó rằng hai cáo kia không hề có ác ý, nó có thể cảm nhận được thái độ thân thiện của đối phương.
Nếu Dụ Nhiên thật sự muốn hại hắn, thế thì tại sao khi nãy lại bất chấp nguy hiểm đi cứu hắn. Lục Tắc Hiên nhắm mắt lại, ép bản thân thôi suy nghĩ. Hắn thực sự cần nghỉ ngơi cho lại sức. Chỉ là những thông tin trong đầu gây nên cú sốc quá lớn, hắn nhất thời ngủ không được, đành phải cau mày nhắm mắt nghỉ tạm.
Sau một lúc lâu, hắn nghe tiếng Dụ Nhiên đứng dậy, cầm một chiếc khăn mặt sạch sẽ từ trong phòng tắm ra, nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn trên mặt hắn. Tim Lục Tắc Hiên giật thót nhưng hắn nhất quyết không chịu mở mắt ra.
Tua ý thức màu xanh lục áp lên trán, giọng Dụ Nhiên vang lên trong đầu. Giọng nói ấy dịu dàng hiếm thấy: "Dẫn đường có thể cảm giác được cảm xúc. Tôi biết anh vẫn thức, cũng biết anh đang khó chịu và tức giận… Xin lỗi, tôi không cố ý muốn lừa anh."
Lục Tắc Hiên: "…"
Dụ Nhiên nói tiếp: "Còn nữa, trước nay tôi chưa bao giờ cảm thấy anh ngu xuẩn, dễ lừa. Mà ngược lại, anh luôn lý trí vô cùng, để khiến anh tin tưởng, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức. Dẫn đường lần trước anh gặp ở công viên vịnh biển là tôi nhờ cấp trên sắp xếp. Khi tôi đi ngang qua đã vẩy máu của mình lên mu bàn tay anh ta, khiến anh hiểu nhầm rằng người anh gặp ở vũ hội là người đó và tin vào lai lịch của tôi."
Lục Tắc Hiên nhớ lại chuyện này. Dẫn đường kia đúng là người thuộc Quân đoàn Ánh Sao, từng tham gia vũ hội tốt nghiệp năm 494. Chính vì những điều này, Lục Tắc Hiên mới thôi nghi ngờ Dụ Nhiên, cho rằng vấn đề pheromone Dẫn đường chỉ là trùng hợp.
Không ngờ, tất cả những chuyện này đều là Dụ Nhiên sắp xếp sẵn. Dụ Nhiên còn có cấp trên, có thể điều động Lính gác và Dẫn đường cấp A của Quân đoàn Ánh Sao tới hỗ trợ, điều này cũng phần nào chứng minh có lẽ Dụ Nhiên thật sự là gián điệp do Quân đoàn Ánh Sao phái đi.
Lục Tắc Hiên vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, không lên tiếng. Dụ Nhiên khẽ thở dài, nói: "Cảm ơn anh khoảng thời gian vừa qua đã giúp đỡ tôi. Tôi lợi dụng anh hoàn thành một số nhiệm vụ, nhưng có nhiều chuyện tôi cũng rất khó xử."
Dụ Nhiên lau sạch máu dính trên mặt hắn rồi thu tay về: "Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Hiệu suất thôi miên của Dẫn đường rất cao. Theo tua ý thức màu xanh lục nhẹ nhàng trấn an giữa núi tuyết, thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên nhanh chóng bình ổn, bất tri bất giác thiếp đi.
Dụ Nhiên rút tua ý thức lại, đứng dậy, cất khăn mặt về phòng tắm.
Trong đầu cậu, cáo chín đuôi bình tĩnh nhận xét: "Có vẻ anh an ủi đã có hiệu quả."
Cáo trắng nhỏ nói: "Lính gác tức giận dỗ dành là xong. Dỗ không được thì thôi miên luôn. Vừa đấm vừa xoa, không sợ anh ta không nghe lời!"
Dụ Nhiên vừa rửa mặt, vừa nói trong đầu: "Anh không định bắt ép anh ta nghe lời anh. Anh mong rằng anh ta có thể hiểu được việc anh đang làm, cam tâm tình nguyện phối hợp cùng anh. Nếu không, một khi Lục Tắc Hiên để lộ sơ hở, kế hoạch của anh cũng không thành công được, chưa biết chừng cả hai còn cùng chết nữa."
Cáo chín đuôi hỏi: "Kế hoạch tiếp theo là?"
Dụ Nhiên cau mày ngẫm nghĩ một lát: "Cả Đội đặc chiến Liệp Ưng hơn năm mươi người, dẫn theo tất cả thì quá phiền, nhỡ trong số đó có người kéo chân thì rất dễ sẽ thua trắng. Vậy nên anh định tạo ra một sự cố, khiến hầu hết các Lính gác trong Đội đặc chiến Liệp Ưng đều… "hy sinh"."
Cáo chín đuôi hiểu ý chủ nhân ngay: "Anh muốn dẫn bọn họ về chòm sao Nam Tam Giác, nhờ nhện mắt đỏ giúp?"
Dụ Nhiên nói: "Đúng vậy. Tốt nhất chỉ chừa lại ba người thoát được là anh, Lục Tắc Hiên và nội gián. Để nội gián làm nhân chứng, tận mắt chứng kiến anh khống chế Lục Tắc Hiên. Những người khác của Đội đặc chiến Liệp Ưng thì giao cho Thiếu tá Đường Sách lo liệu. Có nhện mắt đỏ, bọn họ ở lại đó sẽ cực kỳ an toàn."
Kế hoạch này không được sơ suất dù chỉ một li.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!